Phong Thần Châu

Chương 5407: “Ta... nói sai ư?”  




 Thạch Cảm Đương tò mò nói: “Sư tôn, bí cảnh thời không thế này chắc khó chế tạo lắm ạ? Cảnh giới Thánh Đế có thể đi qua đi lại giữa các thánh vực, nhưng chế tạo thời không hẳn là càng khó hơn nhỉ?”  

 

Hiếm thấy có lần nào Thạch Cảm Đương hỏi được một câu đàng hoàng tử tế.  

 

Tần Ninh đáp: “Bí cảnh thời không, dù là Thánh Đế cũng không chế tạo được”.  

 

Không chế tạo được?  

 

Vậy bí cảnh của Thiên Hồng Thánh Đế, bao gồm cả bí cảnh của Thanh Tiêu Đại Đế này sao lại xuất hiện?  

 

“Thời gian và không gian được gọi chung là thời không, cả hai thứ này là căn bản để tạo thành thiên địa”.  

 

“Các ngươi chắc cũng phát hiện ra thời không của đại lục Vạn Thiên và thời không của Hạ Tam Thiên không giống nhau”.  

 

“Tại đại lục Vạn Thiên, cảnh giới Vương Giả có thể một quyền phá nổ một ngọn núi cao vạn trượng, thậm chí là xé rách không gian, tạo nên lực phá hoại vô cùng khủng bố”.   

 

“Nhưng ở Hạ Tam Thiên, cảnh giới Hư Thánh, Hóa Thánh mà muốn xé rách không gian thì gần như là không thể, hơn nữa lực bộc phát cũng yếu đi rất nhiều”.  

 

“Thực tế thì đây là do thời không thiên địa thay đổi mà ra”.  

 

“Các ngươi có thể hiểu là, võ giả thăng cấp, thiên địa cũng thăng cấp. Nếu không, thực lực võ giả cứ mạnh lên mãi mà thiên địa vẫn không thay đổi thì thiên địa sẽ không thể chịu nổi”.  

 

Nghe vậy, mọi người lần lượt gật đầu.  

 

Tần Ninh nói tiếp: “Quay lại vấn đề ngươi vừa nói, những bí cảnh thời không này cũng không phải do những Đại Đế kia chế tạo mà là một loại biến động có từ sự biến đổi của thời không thiên địa”.  

 

“Thời gian và không gian đều vận chuyển theo quỹ tích, nhưng loại quỹ tích này sẽ thỉnh thoảng có chút sai sót, tức là có thể vì sức mạnh thiên địa thay đổi mà xuất hiện dị biến, ngưng tụ thành một khu vực có thời không khác, nơi đó chính là chỗ mà chúng ta đang đứng bây giờ”.  

Thạch Cảm Đương liền nói ngay: “Con hiểu rồi, ví dụ như một ngọn núi cao là một dạng hoàn chỉnh, nhưng có thể vì mưa rơi mà ngọn núi ấy bị tróc ra một khối đá, dần dà tạo thành một sơn động, không phải nhân tạo mà là trời sinh”.  

 

Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn Thạch Cảm Đương, im lặng không nói.  

 

“Ta... nói sai ư?”  

 

Tần Ninh vỗ vai Thạch Cảm Đương, chậm rãi nói: “Ngươi nói đúng lắm, chính là ý này, là ta biểu đạt quá rườm rà”. 

chapter content