"Có phải khoác lác hay không, cứ nhìn sau lưng các ngươi là biết".
"Thôi đi, muốn lừa chúng ta? Không có cửa đâu!"
Lúc này sắc mặt Lý Cù toàn vẻ châm chọc.
Cũng không nhìn xem lúc nào rồi mà tên khốn này còn muốn lừa bọn họ?
Thật sự là ngu xuẩn.
Vù vù...
Chỉ là giờ phút này tiếng gió vun vút vang lên, Lý Cù cảm giác phía sau lưng như có một trận gió lớn ùa tới.
Lý Cù chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy cái bóng trước mặt thì lập tức giật mình.
Cơ thể khổng lồ, hai mắt đỏ ngầu cùng với bộ lông dung nham bao trùm lên người kia khiến người ta phải sợ hãi.
Sắc mặt Lý Cù biến đổi, đang định rời đi.
Sơn Dung Tiêu Thố lại trực tiếp vỗ chân xuống.
Ầm...
Núi đá vỡ vụn, Lý Cù phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, xương cốt toàn thân đều vỡ vụn.
Đám người còn lại thấy cảnh này lập tức sợ hãi trợn tròn mắt.
Tại sao có thể như vậy!
Đây là thánh thú gì?
Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy.
Tần Ninh dẫn mấy người lùi vào phía trong sơn cốc, ánh mắt nhìn về phía Lý Cù, lạnh lùng nói: "Nếu đã không nói thì các ngươi cứ chết đi".
Sơn Dung Tiêu Thố khổng lồ gào thét, trong những tiếng ầm ầm vang lên, mấy chục bóng người lần lượt bị đánh bay, thân thể nổ tung ra.
Thấy cảnh này, sắc mặt của tất cả mọi người đều trắng bệch.
Tại sao có thể như vậy?
Đám người Giang Y Lâm, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tần Ninh chậm rãi nói: "Thứ mà chúng ta bôi lên trên người sẽ không để Sơn Dung Tiêu Thố sinh ra bất kỳ địch ý nào với chúng ta, thế nhưng bọn họ... lại không có... Tới gần hang ổ của Sơn Dung Tiêu Thố, nó không giết bọn họ mới là kỳ quái".
Nhìn thấy từng bóng người lần lượt mất mạng, cơn giận trong lòng bọn Giang Y Lâm đều được giải phóng.
"Các ngươi..."
Lý Cù chỉ còn lại một hơi, lập tức xòe bàn tay ra, đứt quãng nói gì đó.
"Đi chết đi!"