"Đi tới sơn cốc!"
Tần Ninh đáp lại: "Nếu không, chúng ta đều phải chết".
Cho dù Tần Ninh có thực lực mạnh bằng trời thì bây giờ gần như toàn bộ kinh mạch khí huyết và hồn phách của hắn đều bị đánh nát, căn bản không phát huy ra được sức mạnh, đối mặt với mấy Thánh Vương này, chỉ có thể chạy!
Sắc mặt Giang Y Lâm bỗng nhiên lạnh lùng, trong nháy mắt chém ra một kiếm, che chở Giang Tiểu Tiểu rời đi.
Mà ngay lúc này, hơn mười đạo tặc ở xung quanh không ngừng tiến lại gần, dần dần vây quanh mười người còn sót lại.
Ầm...
Một thi thể nổ tung.
Nhà họ Giang chỉ còn lại sáu người.
Hai người Giang Y Lâm, Giang Y Y thở hồng hộc bảo vệ mấy người ở giữa, dáng người yểu điệu càng thêm xinh đẹp.
Sắc mặt Lý Cù lạnh lùng, cười nhạo nói: "Chạy đi? Tiếp tục chạy đi!"
"Tóm lại đều phải chết, các ngươi có thể chạy trốn được sao!"
Sắc mặt Giang Y Y u ám, mấy người Giang Y Lâm, Giang Tiểu Tiểu cũng không còn sức chống trả.
Ba người Tần Ninh, Ôn Hiến Chi, Phong Vô Tình còn có thể sống đến bây giờ cũng là do con cháu nhà họ Giang bảo vệ.
Nhưng bây giờ, chín người đều đang rơi vào nguy hiểm, lại không ai có thể bảo vệ được họ.
"Không chạy thoát được chứ gì?"
Lý Cù cười nhạo nói: "Làm chúng ta mất hơn mười vị huynh đệ, con cháu nhà họ Giang đúng là khó chơi".
Giang Y Lâm giận dữ quát: "Rốt cuộc là ai bảo các ngươi tới?"
Nghe thấy lời này, Lý Cù lại cười nhạo nói: "Là ai? Ngươi đoán xem!"
"Dù sao đều phải chết, quan tâm là ai làm gì? Trước khi chết để huynh đệ chúng ta được thoải mái cũng coi như các ngươi chết có ý nghĩa".
Sắc mặt Lý Cù toàn vẻ chế nhạo, không ngừng ngắm nghía sắc đẹp của các cô gái.
Trên thực tế trong sáu người còn lại của nhà họ Giang có tận năm người là nữ.
Đám người kia cố ý làm vậy.
Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo.
Tần Ninh nhìn Lý Cù, lạnh lùng nói: "Mặc kệ người đứng phía sau các ngươi là ai, ta đã quyết định quản chuyện lần này rồi, chắc chắn người sau lưng ngươi sẽ phải chết!"
"Thật sao?"
Lý Cù cười nhạo nói: "Đã rơi vào đường chết rồi mà còn ở nơi này khoác lác?"