Giang Y Lâm chém ra một kiếm, trong nháy mắt xẹt qua không trung, đầu của Lý Cù liền rơi xuống.
Tiếng kêu thê thảm dần dần biến mất.
Hơn mười người lần lượt ngã xuống đất, chỉ có ba bốn người là may mắn trốn thoát.
Mà Sơn Dung Tiêu Thố khổng lồ kia nhíu mày nhìn vết máu đầy đất, sau đó đưa mắt nhìn chăm chú về phía mấy người Tần Ninh, nhưng lại là không nói gì, tiếp theo cơ thể to lớn của nó liền tiến vào trong vùng núi hẻo lánh.
Giờ phút này, mấy người đều thi nhau đặt mông ngã ngồi xuống đất, thở hồng hộc.
May mà không chết.
Chỉ là những đồng bạn đã chết kia lại khiến mấy người Giang Y Lâm có phần bị đả kích.
"Rốt cuộc là ai!"
Giang Y Lâm hung ác nói: "Vì sao lại muốn giết hết chúng ta?"
Không một ai biết gì cả.
Mấy ngày sau đó chín người vẫn dừng lại ở trong sơn cốc có hang ổ Sơn Dung Tiêu Thố, không hề đi ra ngoài.
Những người kia sẽ không hết hy vọng.
Tần Ninh cũng hiểu được điều này.
Chỉ là bây giờ thật sự không có biện pháp gì tốt.
Lần này cơn lốc xuyên thẳng qua thời không đã gây cho hắn vết thương quá nghiêm trọng.
Ngay cả Ôn Hiến Chi và Phong Vô Tình bây giờ cũng mới khôi phục được một ít thực lực, ngay cả thực lực Thiên Thánh cũng không còn chứ đừng nói là hắn.
Mấy ngày nay cảm xúc của đám người Giang Y Lâm, Giang Y Y đều rất mất mát.
Cho dù tạm thời giữ được tính mạng, thế nhưng nguy hiểm vẫn chưa được giải trừ, hơn nữa nhà họ Giang còn tổn thất nhiều người như vậy khiến bọn họ cũng rất đau buồn.
Mấy ngày nay Tần Ninh vẫn tu hành hàng ngày để khôi phục vết thương máu thịt kinh mạch và hồn phách...
Hôm đó Tần Ninh đang xem đám Sơn Dung Tiêu Thố con chơi đùa trong sơn cốc, bỗng chốc im lặng thật lâu.
Chỉ là một khí tức cực nóng đột nhiên xông ra từ sâu trong sơn cốc.
Ánh lửa lan tràn, khí tức nóng rực cứ như muốn đốt cháy cả trời đất này.