Nhưng một lúc sau, trước mặt bọn họ cũng chỉ có một đường kiếm khí yếu ớt va chạm đến thân thể, nhưng không đánh vỡ nổi thánh lực hộ thể của bọn họ.
“Bị lừa rồi!”
Lúc này, sắc mặt cả ba người lạnh lẽo.
“Ly Tu, Ly Kiệu, chúng ta đuổi theo!”
“Ừ!”
Ba người đã hoàn toàn bị chọc giận.
Đã đến bước này rồi mà còn bị Tần Ninh lừa.
Lúc này, Tần Ninh kéo Phong Vô Tình và Ôn Hiến Chi chạy thục mạng.
“Là giả sao?”
Ôn Hiến Chi thở hổn hển nói.
“Nói nhảm!”
Tần Ninh quát: “Vết thương trong cơ thể ta còn chưa khỏe, Thánh Kiếm Phong Tình kia chỉ dùng được một lần là xong rồi, nếu không chúng ta còn trốn mười mấy ngày làm gì?”
Ôn Hiến Chi cùng Phong Vô Tình đều rất bất đắc dĩ.
Nhưng sau lưng đã vang lên mấy tiếng xé gió,
Quả nhiên đã có người đuổi theo.
“Chúng ta không thoát khỏi tay chúng đâu!”
Tần Ninh nhìn về phía sau, cắn răng nói: “Không thoát khỏi cũng phải chạy!”
Nhưng đám người phía sau ngày càng đuổi tới gần.
Tần Ninh chỉ thấy hơn mười đệ tử của Giang gia đã chết hơn phân nửa, chỉ còn vài người Giang Y Lâm, Giang Y Y đang liều mạng ngăn cản, vừa đánh vừa lui.
“Lại cược thêm một lần”.
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía sau lưng, đột nhiên ngừng lại.
Sau đó, Tần Ninh móc vào trong lòng như sờ thứ gì đó.
Ly Tu, Ly Kiệu thấy vậy thì lộ ra vẻ hung ác,
“Khốn kiếp, đến nước này rồi mà còn định lừa chúng ta à?”, Ly Tu giận dữ hét lên: “Ngươi cho rằng chúng ta sẽ bị mắc lừa sao?”
“Không à? Vậy cứ thử xem sao!”
Tần Ninh lúc này đột nhiên đau đớn kêu lên một tiếng, bàn tay lúc này da tróc thịt bong, một ánh sáng màu sữa lóe lên, hóa thành giọt dịch đầy trời, tản ra dưới đất.
Ly Tu cùng Ly Kiệu chưa hề tránh né.
Giọt dịch dính lên người, mười mấy người bị nhiễm vào, nhưng một khắc sau vẫn không cảm thấy có biến hóa gì.
“Ta biết ngay là các ngươi đã hết cách mà!”
Đám Ly Tu dẫn hơn mười người đi tới, lúc này đuổi theo.