Những vết sẹo máu đó bao phủ khắp người hắn ta, sức mạnh ngưng tụ rồi bộc phát, càn quét khắp chốn.
Dường như không chỉ là giáp máu mà thứ ngưng tụ trên người Huyết Vãng Sinh còn giống một vòi máu ở bên ngoài lớp giáp.
Còn toàn thân Dạ Vô Sinh thì lại đen như mực, cả người bị khói đen che lấp.
“Đừng trốn!”
Tần Ninh nói xong, bước đi ra.
“Ác Trư Thôn!”
Tần Ninh hét lên, thánh lực thiên địa càn quét.
Hai bóng người lúc này lập tức bị một con lợn hung ác do Tần Ninh ngưng tụ ra nuốt vào bụng.
Khí tức kinh khủng tiếp tục bộc phát.
“Phi Ưng Trảo!”
Hai trảo vồ ra, một tiếng phập vang lên.
Đoàng...
Một tiếng trầm thấp vang vọng.
Lớp giáp máu trên thân thể của Huyết Vãng Sinh và lớp mây đen bao quanh Dạ Vô Sinh đều sụp đổ.
Hộc hộc...
Là tiếng nôn ra máu, sức mạnh của hai kẻ kia đã tan rã, thân thể xuất hiện những vết rách, máu tươi chảy dài.
“Không thể nào!”
“Rốt cuộc là vì sao!”
Cả hai bọn chúng cùng sửng sốt.
Thực lực này của Tần Ninh quả là khủng bố, giống như chỉ cần lật tay là có thể áp chế chúng.
Đây rõ ràng là một chuyện viển vông, ấy thế mà lại xảy ra ngay tại lúc này.
Cả hai cùng bộc phát sức mạnh, nhưng cũng chẳng ngăn cản nổi sự khống chế của Tần Ninh.
“Đừng phản kháng!”
Tần Ninh lúc này đứng từ trên cao nhìn xuống: “Vô dụng thôi, ở đây, ta là vương, là hoàng!”
Sắc mặt Huyết Vãng Sinh cùng Dạ Vô Sinh đều trắng bệnh.
“Tần Ninh, ngươi...”
Trong nháy mắt này, cả hai chết đứng.
Tần Ninh của hiện tại đã hoàn toàn bộc phát ra, thánh lực mênh mông đến đáng sợ.