Đây vốn không phải khí thế hùng hồn mà Thánh Vương có thể bộc phát ra.
“Muốn chết, ta cho các ngươi toại nguyện”.
Tần Ninh hét lên.
Cự Tượng Đạp, Ác Trư Thôn, Hoàng Viên Phốc, Phi Ưng Trảo, Thiên Mãng Phọc, Mãnh Hổ Cầm, Hùng Sư Hống, Thủy Ngạc Bổ, Thiên Hùng Phách.
Chín bóng dáng hùng vĩ lần lượt xuất hiện.
Chỉ là lần này, chín con ác thú không đơn giản là thánh lực ngưng tụ mà lại giống như thật hơn.
Huyết Vãng Sinh cùng Dạ Vô Sinh đều tái mét mặt mày.
Đến cùng là có chuyện gì đang diễn ra vậy!
Chỉ trong chớp mắt mà thôi, Tần Ninh vừa mới dựa vào năm con dị thú để tấn công hơn hai mươi Thánh Hoàng.
Nhưng bây giờ, khí tức Tần Ninh bộc phát ra còn áp chế cả năm con dị thú kia.
Grào...
Oanh...
Ngao...
Trong lúc nhất thời, cả thiên địa tràn ngập tiếng gào thét.
Chín con cự thú khủng bố chà đạp thiên địa, xé rách không gian, thể hiện ra sự mạnh mẽ của bản thân, phóng tới hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ Ma tộc.
Lúc này, không chỉ là hai tên Vương giả mà hơn ngàn tên Ma tộc đều sợ hãi khôn xiết.
Thậm chí đám Dương Thanh Vân, Hạo Thiên, U Hồn Thiên đều sửng sốt.
Rốt cuộc là có chuyện gì thế này?
Nhưng cũng không có ai giải thích cho bọn họ!
Chín con hung thú đạp vào đất trời, càn quét Ma tộc.
Tiếng gào thét thê thảm cùng mùi máu tươi tanh ngòm trong nháy mắt khuếch tán ra khắp nơi.
Ai cũng kêu lên thảm thiết.
Tần Ninh thì bình tĩnh nhìn phía trước.
“Hôm nay, ta, diệt Ma!”
“Bất kể người tới là ai, toàn bộ phải chôn thây tại đây”.