Tần Ninh mới là Thiên Thánh thập phẩm mà có thể chém giết Đại Thánh Vương, không tốn nhiều sức.
Nhóm Dương Thanh Vân thì càng thêm kinh ngạc.
Trước đó, Tần Ninh giết Đoạn Ứng Thiên nhưng cũng không hề nhẹ nhàng như thế.
Đây không đơn giản chỉ là thăng cấp, dường như... thân thể Tần Ninh phát sinh ra một sự thay đổi nào mà họ không biết.
Không lẽ là chín đạo ý cảnh ở liêu tháp Thanh Hỏa?
Bọn họ không rõ, mà cũng không dám suy đoán lung tung.
Tần Ninh lúc này nhanh chóng giết ra, cầm thương chỉ vào cằm Võ Dương, lạnh lùng nói: “Thiên Chấn Thương đâu?”
Cả người Võ Dương cứng đờ.
Tiếng chém giết vang lên tứ phía.
Hai Đại Thánh Vương Tề Phi Vân và U Hồn Thiên dẫn đầu đám người đi chém giết võ giả Thiên Võ Đạo.
Rất hiển nhiên là đám người kia đã tan tác lắm rồi.
Võ Dương mang vẻ mặt dữ tợn, giận dữ hét lên: “Tần Ninh, ngươi chết chắc rồi!”
“Đúng vậy, lần này năm phương truyền thừa sẽ đưa ta vào chỗ chết, lại thêm có cao thủ Ma tộc trợ giúp nữa, có lẽ ta sẽ chết thật”.
Nghe thế, Võ Dương kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
“Sao? Còn giả vờ à?”
Tần Ninh từ từ nói: “Thiên Chấn Thương mang theo Thiên Tử Thương và Võ Tường, cùng ngươi với Thiên Nghiêm Tùng vây giết Đường Minh, tên Ma tộc xuất hiện lúc cuối là ai?”
Võ Dương lúc này gắt gao trợn trừng mắt.
“Chuyện đã đến nước này rồi, có che giấu cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa đâu?”
Võ Dương nghe vậy thì sắc mặt ảm đạm.
“Nhưng dù thế thì ngươi cũng đừng hòng moi được tin tức gì từ ta”.
Võ Dương nói xong thì bước lên đưa cổ xuyên thẳng vào thương, phụt một tiếng, máu tươi chảy xuống khắp thân thể ông ta.
Thấy cảnh này, Tần Ninh hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Không bao lâu, quân số Thiên Võ Đạo không chết thì tàn.
U Hồn Thiên và Tề Phi Vân bắt lấy vài cao thủ Thiên Thánh thập phẩm đến trước mặt Tần Ninh.