“Sao lại thế!”
Lúc này, Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương đều kinh hãi.
Cả hai bọn họ đã thi triển ra hồn áp Thánh Vương.
Tần Ninh không phải Thánh Vương, chưa ngưng tụ hồn phách, không có sức mạnh hồn phách, chỉ là đơn thuần tổ hợp hồn lực với phách lực mà thôi.
Nhưng uy áp hồn phách của Đại Thánh Vương lại bị hồn lực và phách lực của một Thiên Thánh thập phẩm áp bức... hoàn toàn áp chế!
Tần Ninh lúc này cầm thương giết ra.
Mà Tề Phi Vân cùng U Hồn Thiên đang định ra tay hỗ trợ Tần Ninh thì đều ngừng tay lại.
Vốn dĩ còn đang lo Tần Ninh gặp nguy hiểm.
Nhưng bây giờ xem ra là họ lo thừa rồi.
“Hồn lực và phách lực của Tần tiên sinh chỉ mới kết hợp lại cùng nhau thôi mà đã mạnh hơn cả hồn phách lực của chúng ta rồi...”
“Đúng vậy...”, U Hồn Thiên cảm thán.
Người thông minh đều nhìn ra được vì sao Tần Ninh có thể áp chế được hai người kia.
Hồn lực mạnh mẽ!
Phách lực mạnh mẽ!
Giống như sự chênh lệch giữa thánh khí với linh khí.
Thánh khí là mạnh hơn linh khí về căn bản, cũng là căn cơ tu hành của thánh giả.
Linh khí và thánh khí cách biệt một trời một vực.
Nhưng nếu linh khí chất đống thành một dãy núi còn thánh khí chỉ là một viên đá thì linh khí cũng có thể phá nát thánh khí.
Tần Ninh của hiện tại chính là như thế.
Hồn lực và phách lực của hắn vô cùng dồi dào, hoàn toàn áp chế được Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương.
“Chúng ta đi tiêu diệt những kẻ tép riu kia đi!”
“Ừ!’
U Hồn Thiên và Tề Phi Vân dẫn đội mấy chục người tấn công đám người còn lại của Thiên Võ Đạo.
Mà lúc này, Tần Ninh đã nâng cao Khô Huyết Thánh Thương quét ra, một tiếng phụp vang lên.
Máu tươi chảy đầm đìa, khí thế bá đạo không ngừng ngưng tụ.
Ánh thương đột phá vòng phòng hộ thánh lực trước người của Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương, máu tươi tung tóe.
Tần Ninh phi thân tới, mũi thương xé gió càng thêm ác liệt.
Tiếng phụp vừa nãy chính là Thiên Nghiêm Tùng bị trường thương đâm xuyên ngực.
Võ Dương sửng sốt tại chỗ, run rẩy không thôi.
“Ngươi...”