“Ta hỏi các ngươi lại một lần nữa, Thiên Chấn Thương đâu?”, Tần Ninh cầm Khô Huyết Thánh Thương, nhìn đám người.
“Đạo chủ...”
Một trong số đó run rẩy nói: “Đạo chủ dẫn người tiến vào trong núi rồi... Chúng ta quanh quẩn ở bên ngoài thủ hộ, gặp đoàn người của Cửu U đài, thấy bọn họ đoạt được không ít thánh bảo thì mới nghĩ đến việc giết người cướp của”.
“Không ngờ lại gặp Dịch Bình Xuyên và Địch Nguyên, hai bên đánh nhau rồi gặp các ngươi...”
“Còn đạo chủ đã đi đâu thì chúng ta thật sự không biết...”
Tần Ninh nhìn người đó, gật đầu: “Ngươi có thể đi”.
Người kia kinh ngạc, không dám tin vào tai mình.
“Những kẻ khác, giết đi!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
“Ngươi đi đi”.
Tần Ninh nhìn người duy nhất còn sống, lãnh đạm nói.
Người kia tái mét mặt mày, không dám dừng bước, vội vã chạy đi.
Sau đó, Tần Ninh nhìn mấy người Dịch Bình Xuyên.
Dịch Bình Xuyên lúc này đang nằm dưới đất, tứ chi cứng ngắc, miệng há hốc ra, mắt mở trừng trừng, y hệt một pho tượng.
“Tông chủ... hắn ta...”
“Nâng dậy đi!”
Tần Ninh nói: “Trong lúc nhất thời sẽ không ổn định được đâu...”
Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa cùng đỡ Dịch Bình Xuyên dậy.
Tình cảm Dịch Bình Xuyên giành cho Đường Minh sâu sắc hơn cả tình cha, tình sư huynh.
Có thể nói, Đường Minh chính là người đi xuyên suốt cuộc đời của Dịch Bình Xuyên.
Đột nhiên nghe tin dữ như vậy, hắn ta... không chịu nổi.
Tần Ninh lẩm bẩm: “Ta hiểu tâm tình của ngươi bây giờ, cho nên bây giờ ta sẽ diệt trừ sạch sẽ bọn chúng. Lần này, ai cầu tình, ai ngăn cản cũng đều vô dụng”.
Đoàn người của Cửu U đài và thánh quốc Đại Tề lúc này tập trung đi cùng nhau.
U Hồn Thiên và Tề Phi Vân đều đi cùng Tần Ninh, không định tách ra.
Đối với U Hồn Thiên, Tần Ninh còn căm hận Ma tộc hơn cả ông ta. Tần Ninh diệt Ma, ông ta cũng diệt Ma.
Mà với Tề Phi Vân thì cũng chẳng có lý do gì.
Lão ta sẽ đi theo Tần Ninh, chỉ vậy thôi.
Lần này đã khác.
Mà cùng lúc đó, giữa những ngọn núi gãy cùng đá vỡ, có một bóng người thất tha thất thểu chạy tới một khu vực sâu thẳm.
“Đạo chủ, hỏng rồi!”