Vừa nghe thấy câu này, Diệp Nam Hiên kích động hơn hẳn: "Náo nhiệt thì tốt chứ, náo nhiệt thì tốt chứ, Diệp Nam Hiên ta đây sẽ đột phá Tiên Vương, ngay trong hôm nay!"
Diệp Viên Viên dặn dò: "Tiên Vương bình thường không làm gì được ngươi, nhưng Tiên Vương đại thành, thậm chí Tiên Vương đỉnh phong thì ngươi vẫn nên cẩn thận thì hơn. Hơn nữa, trên đường ta đến đây phát hiện có Tiên Hoàng ở bên ngoài, xem ra lần này bên Cảnh Hỏa tộc không chịu dừng tay rồi".
Nhắc đến Cảnh Hỏa tộc, trong lòng Diệp Nam Hiên hết sức căm phẫn và bực bội.
Những ngày đầu lên Tiên Giới, hắn ta được một gia tộc nhỏ thu nhận, hiểu biết được đại khái tình hình trên Tiên Giới trong mấy trăm năm sống tại gia tộc nhỏ ấy.
Sau này gia tộc đó đã bị Cảnh Hỏa tộc tiêu diệt.
Diệp Nam Hiên vẫn còn nhớ như in vị tộc trưởng ở đó còn định gả con gái mình cho hắn ta, nhưng Diệp Nam Hiên thấy phiền phức nên chỉ nhận làm muội muội mà thôi.
Những năm gần đây, mọi người ở Tiên Giới đều trải qua nhiều lần vào sinh ra tử, ai cũng có những trải nghiệm riêng của mình.
"Diệp sư nương, Thời sư nương không tới sao?"
"Ừm, bên Trúc Diệp Tông bề bộn công việc, nàng ấy phải ở lại trấn thủ mới được, dạo gần đây Tây Thanh Vực cũng chẳng yên bình gì cho cam".
Diệp Viên Viên nói với vẻ bất đắc dĩ: "Thời gian này, bọn dị tộc càng lúc càng lộng hành".
Diệp Nam Hiên hùng hổ ngay: "Tới một tên giết một tên, tới hai tên giết hai tên!"
"Giết giết giết, óc heo nhà ngươi suốt ngày chỉ biết giết giết giết!"
Đúng lúc này, giọng nói của Thần Tinh Dịch cất lên.
Có cả vị Ninh Chi Vi kia đi cùng Thần Tinh Dịch đến đây.
Hai người nắm tay nhau, trông có vẻ đã làm hòa xong.
Diệp Nam Hiên thấy câu nói của Thần Tinh Dịch quá vớ vẩn.
Hắn ta tự dõng dạc hô hào mình dẻo miệng, chưa bao giờ thất bại trong việc dỗ ngọt nữ nhân.
Ban đầu Diệp Nam Hiên còn cố chấp hỏi: Nếu có lúc ngươi dẻo miệng mà vẫn không dỗ ngọt được một nữ nhân thì ngươi sẽ làm gì?
Đến tận bây giờ, câu trả lời của Thần Tinh Dịch vẫn còn in đậm trong tâm trí Diệp Nam Hiên.
Chỉ một chữ duy nhất.
Liếm! Nhưng đến tận hôm nay mà Diệp Nam Hiên vẫn không hiểu dẻo miệng và liếm liên quan quái gì đến nhau.
Nghe Thần Tinh Dịch nói vậy, Diệp Nam Hiên hừ lạnh: "Rồi sao?
Số dị tộc ta đã chém chết trong những năm qua chưa một vạn cũng được tám ngàn đấy!"
"Hừ, chỉ biết chém chém chém, đầu óc ngươi để làm cảnh à?"
Thần Tinh Dịch xỉa xói: "Nếu không do ngươi giết quá nhiều dị tộc, lại còn giết công khai cho thiên hạ thấy thì bọn dị tộc đó có thù dai Trúc Diệp Tông chúng ta không hả?"
"Hơn nữa, ngươi không thắc mắc tại sao bao nhiêu năm qua, chúng ta theo sư tôn phi thăng đến đây mà dị tộc cứ ùn ùn kéo đến, diệt mãi cũng không hết à?"
Diệp Nam Hiên nói ngay: "Biết chứ sao không, có người trong Nhân tộc giúp đỡ chúng".
"Chuẩn không cần chỉnh".
"Nhưng điều đó cũng đâu ảnh hưởng gì đến việc ta hễ thấy dị tộc là làm thịt chúng đâu".
"...", Thần Tinh Dịch thừa biết Diệp Nam Hiên hơi thẳng thắn với nữ nhân thôi chứ thực chất hắn ta đâu có ngốc.
Chẳng qua Diệp Nam Hiên là người tu hành võ ý chân chính nhưng sau này lại chuyển sang tu luyện đao pháp, tu luyện sao không biến đao thành người mà lại như biến mình thành đao vậy.
Thẳng như ruột ngựa! Quá thẳng thắn! Thẳng còn hơn sắt thép nữa! Diệp Viên Viên lên tiếng thừa nhận: "Quả thật có đôi lúc Diệp Nam Hiên hành động quá nông nổi, lúc không đáng giết thì giữ lại mạng sống kẻ địch sẽ giúp ích nhiều cho chúng ta hơn".
Thần Tinh Dịch nghe vậy lập tức khom người hành lễ: "Thỉnh an Diệp sư nương".
"Ngươi thăm dò được gì chưa?