Phong Thần Châu

Chương 10325: "Là nữ à?"




 

 Vũ Vô Tuyết kia có địa vị rất cao tại Hàn Mị tộc, chắc chắn biết được không ít tin tức".  

 

Nghe vậy, Thần Tinh Dịch thầm sửng sốt.  

 

Đậu xanh rau má! Sao hắn ta có thể quên báo cáo chuyện quan trọng nhất nhỉ?  

 

"Ta đã thăm dò rồi".  

 

Thần Tinh Dịch nghiêm túc nói: "Sau khi thực hiện một cuộc giao dịch đầy đau đớn, đệ tử đã lấy được một tin tức động trời".  

 

Một cuộc giao dịch đầy đau đớn?  

 

Đau đớn ra tay, làm mất hàng vạn sinh linh vẫn chưa thành hình chứ gì?  

 

Diệp Nam Hiên thầm chửi rủa trong bụng.  

 

Diệp Viên Viên hơi cau mày.  

 

Lúc này rồi mà cái tên này còn bày đặt úp úp mở mở nữa! "Sư tôn đang ở dãy núi Thái Giang".  

 

Câu này vừa thốt lên, vẻ không dám tin hiện lên trong mắt Diệp Viên Viên.  

 

Diệp Nam Hiên bật thốt: "Thần Tinh Dịch, sao nay ngươi chơi trò lạ thế?"  

 

"Đi mẹ ngươi đi!"  

 

Thần Tinh Dịch đi thẳng vào vấn đề: "Ta moi được một tin từ Vũ Vô Tuyết rằng Ôn Ngọc Trạch bị một kẻ thuộc Nhân tộc mang đi, người đó tên là Tần Ninh. Để đề phòng trùng tên trùng họ, ta đã bảo Vũ Vô Tuyết vẽ dung mạo của người đó".  

 

"Không phải ai khác, chính là sư tôn!"  

 

Thần Tinh Dịch nói một cách chắc nịch.  

 

Những năm về trước, lúc ở Tam Thanh tiên vực, một ngày nọ Diệp Nam Hiên đã tung ta tung tăng triệu tập mọi người, nói rằng đã phát hiện tung tích của sư tôn Tần Ninh.  

 

Ai nấy cũng vui mừng khôn xiết.  

 

Thế là cả đám kéo nhau đến đó, kết quả... Khi đến nơi, họ lại tìm được một ông lão góa vợ tóc hoa râm, chống gậy, run cầm cập trong một thôn xóm.  

 

Ông lão góa vợ ấy tên là Tần Ninh.  

 

Tất cả đều như bị tạt một gáo nước lạnh. Lúc đó, kể cả người hiền lành như Thời Thanh Trúc cũng suýt chút nữa hành hung Diệp Nam Hiên một trận tơi bời.  

 

Sau đó, nàng đã viện cớ so tài để đánh Diệp Nam Hiên bầm dập thật.  

 

Bởi vậy lần này, khi nghe thấy cái tên Tần Ninh, điều đầu tiên Thần Tinh Dịch làm là bảo Vũ Vô Tuyết vẽ gương mặt Tần Ninh ra.  

 

Chắc chắn là sư tôn, không thể sai được.  

 

Nghe vậy, Diệp Nam Hiên ngây ra như phỗng.  

 

"Sao có thể..." "Sao lại không?"  

 

Thần Tinh Dịch tặc lưỡi.  

 

"Sao ngươi lại tìm thấy sư tôn trước được, đáng lẽ ta phải là người tìm ra trước chứ! Suốt ngày ngươi chỉ lo ngủ với ngủ, còn ta ráo riết tìm kiếm cả ngày trời mà!"  

 

"...", Diệp Viên Viên vội vàng hỏi: "Chàng ấy đang ở đâu?"  

 

"Cụ thể là nơi nào thì chưa rõ, nhưng hiện giờ sư tôn đã bước vào Cửu Thiên Huyền Tiên nhị trọng thiên rồi".  

 

"Yếu thế?"  

 

Diệp Nam Hiên bật thốt.  

 

Cả Diệp Viên Viên lẫn Thần Tinh Dịch đều đen mặt.  

 

 

Tên này mà ngậm chặt miệng thì là đại soái ca tuấn lãng ngời ngời, vừa mở mồm một cái là biến thành tên dở hơi vô địch thiên hạ ngay! Diệp Viên Viên gằn từng câu từng chữ: "Hắn, đến, Tiên, Giới, muộn, hơn, chúng, ta, cơ, mà!"  

 

 

Diệp Nam Hiên sợ sệt rụt cổ lại.  

 

 

Hắn ta có thể đánh cả tá Tiên Vương khác, nhưng Diệp sư nương và Thời sư nương thì hắn ta thật sự không đánh lại.  

 

 


 

 

Diệp Nam Hiên hỏi.  

Bàn tay đang giấu dưới tay áo của Diệp Viên Viên không kìm được siết lại, trông như sắp đánh người tới nữa.