Thấy cảnh tượng ấy, Thần Tinh Dịch nuốt nước miếng.
Kế đó, hắn ta sực nhớ ra việc Diệp sư huynh khịt mũi khinh bỉ nữ nhân xưa giờ bỗng dưng hỏi hắn ta toàn mấy câu kỳ lạ như vậy.
Hóa ra là chờ mỗi giây phút này! Diệp Nam Hiên chó đẻ! Dám gài hắn ta vào tròng! Thần Tinh Dịch không còn tâm trạng nào mà để ý tới Diệp Nam Hiên nữa, ba chân bốn cẳng chạy đi vỗ về ái nhân tri kỷ của mình.
Đến tận khi hai bóng người đã đi thật xa.
Diệp Nam Hiên vẫn chăm chú lau đao, không thèm hỏi han mà cũng không thèm ngó ngàng.
Nữ nhân là phiền phức! Nữ nhân của sư tôn là rắc rối của người.
Còn nữ nhân của Thần Tinh Dịch thì là đại bác của hắn ta! Chỉ có đao là không... Chỉ cần ngươi đối xử thật lòng thật dạ với nó, nó sẽ tâm linh tương thông với ngươi, hơn hết là sẽ không phản bội ngươi.
Chẳng thể nào hiểu nổi tại sao sư tôn và Thần sư đệ đều muốn đắm chìm trong cái ôm của nữ nhân cả, cho dù có bị nghẹt thở đi chăng nữa thì cũng không muốn xa rời.
"Chao ôi...", Diệp Nam Hiên thở dài thườn thượt.
"Sao ngươi lại thở dài?"
Một chất giọng trong trẻo tựa tiếng trời chầm chậm cất lên.
"Hả?"
Diệp Nam Hiên đột nhiên sửng sốt, ngẩng phắt đầu lên, thấy một bóng dáng xinh đẹp đang đứng cạnh mình thì lập tức đứng dậy, khom người thi lễ: "Diệp sư nương...", nhìn đi! Rắc rối tới rồi đấy! Chính vì đây là nữ nhân của sư tôn nên hắn ta mới phải hành lễ một cách kính cẩn thế này đây!
Chứ nếu đổi lại là những nữ nhân khác thì Diệp Nam Hiên đang rút đao ra chém rồi.
Đó là một nữ tử mặc thúy yên sam trắng tinh khôi, váy xếp nếp với những đóa hoa rơi lác đác trên làn cỏ xanh rì đọng hơi sương, khoác kèm một chiếc áo lụa mỏng màu xanh nhạt.
Bờ vai vuông vắn như được gọt giũa, vòng eo thon thả như tấm lụa trắng quấn chặt, da thịt mịn màng tựa mỡ đông, hơi thở u lan mà chứa đựng đôi phần hờ hững lạnh nhạt.
Mái tóc đen tuyền như thác nước chạm đến eo, vóc dáng yểu điệu, chỗ nào cần cong thì cong, chỗ nào cần phồng thì phồng, không hề có một khuyết điểm nào.
Đôi mắt nàng tựa thu ba, có vẻ khá lạnh lùng, mười ngón tay mảnh khảnh với nước da trắng hồng rạng rỡ, đứng ở đó như một tiên tử bước ra từ trong tranh.
Nếu như nói Ninh Chi Vi mang vẻ đẹp kiều diễm, lộng lẫy động lòng người, nóng rực như lửa thì nữ tử trước mắt lạnh lùng như hàn thủy, đâu đó còn cho người ta cảm giác khí chất của nàng cất giấu vài phần hờ hững, lạnh lùng và thanh cao, khó gần.
Hơn nữa... Mặc dù khí chất của hai nữ tử khác nhau một trời một vực nhưng nếu so sánh khí chất cả hai với nhau, hiển nhiên nữ tử trước mắt chiếm ưu thế hơn một bậc, hoặc có lẽ mấy bậc cũng nên.
"Diệp sư nương, sao ngươi lại đến đây?"
Diệp Nam Hiên tò mò hỏi.
Vị này chính là một trong những mối lo của sư tôn - Diệp Viên Viên.
Tất cả nữ nhân của sư tôn đều sở hữu sắc đẹp trời ban, đẹp đến nao lòng, có đủ các phong cách từ lạnh lùng, thanh cao như Diệp Viên Viên, đơn thuần, vui vẻ như Vân Sương Nhi, nhã nhặn, ít nói như Thời Thanh Trúc cho đến tao nhã, cao quý như Cốc Tân Nguyệt, quyến rũ như Khúc Phỉ Yên, lạnh lùng hơn cả là Chiêm Ngưng Tuyết.
À, không đúng, Chiêm Ngưng Tuyết thì chưa tính.
Diệp Nam Hiên thấy họ rất đẹp.
Nhưng vỏn vẹn dừng lại ở "rất đẹp" mà thôi.
Đẹp như rừng hoa ven đường vậy, nhưng... liên quan quái gì đến hắn ta đâu?
Thoạt trông Diệp Viên Viên vẫn dửng dưng, hờ hững như năm ấy.
Duy chỉ có một mình Tần Ninh biết rằng sự lạnh lùng đó chỉ là vỏ bọc của Diệp Viên Viên, thực chất trái tim nàng vô cùng ấm áp.
Đã hơn hai vạn năm trôi qua kể từ khi hai người họ xa cách tại Trung Tam Thiên.
Diệp Viên Viên đã trưởng thành hơn so với lúc bước từng bước trên quá trình từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên.
Và khí chất của nàng cũng đã đặc biệt hơn một cách rõ rệt.
"Ngươi làm gì mà thở dài thườn thượt vậy?"
Cái "an ủi dỗ dành này".
Diệp Nam Hiên thừa biết hắn ta sẽ an ủi dỗ dành thế nào.