Phong Thần Châu

Chương 10320: Chịu hết nổi là sao?"




 

Thần Tinh Dịch không nói nên lời.  

 

Đồ trai thẳng, thẳng như ruột ngựa Diệp Nam Hiên! Đời này nhà lão Diệp e rằng đến thế hệ Diệp Nam Hiên là hoàn toàn tuyệt hậu rồi! Đúng lúc này, Diệp Nam Hiên ngẩn người một lát, sau đó cười ám muội hỏi: "Thần sư đệ, người kể ta nghe xem, ngươi thích gì ở Vũ Vô Tuyết kia?"  

 

Câu này hỏi trúng tim đen Thần Tinh Dịch.  

 

Hắn ta đứng dậy, khoa tay múa chân miêu tả: "Người của Hàn Mị tộc có cơ thể mát lạnh trời sinh. Chậc chậc, sư huynh, ngươi có biết khi nóng và lạnh chạm nhau sẽ mang đến cảm giác ra sao không?"  

 

Diệp Nam Hiên đần mặt ra, nóng và lạnh ư?  

 

"Không phải chạm nhau sẽ bốc hơi còn gì?"  

 

Diệp Nam Hiên nghiêm túc giảng giải: "Khi cho sắt nóng vào nước sẽ bốc khói trắng xèo xèo đấy, ngươi chưa thấy bao giờ hả?  

 

Mà thế thì sao?"  

 

Thần Tinh Dịch nghe vậy thì kiểu: ?_? "Vậy sư đệ, ta hỏi ngươi, ngươi thích Vũ Vô Tuyết hơn hay Ninh Chi Vi hơn?"  

 

Nghe thấy câu này, Thần Tinh Dịch đưa một tay lên sờ cằm, nghiêm túc nghĩ ngợi: "Vấn đề này... Nói sao cho dễ hiểu nhỉ?"  

 

"Vũ Vô Tuyết giống như băng vậy, lạnh đến rét run, lạnh thấu xương, lạnh thấu tâm can, đem lại cảm giác rất thoải mái".  

 

"Còn Ninh Chi Vi thì giống như lửa vậy, nóng bỏng đến mức khiến người ta rung động".  

 

Nhắc đến cái tên Ninh Chi Vi này, Thần Tinh Dịch ngay lập tức tâm viên ý mã.  

 

Đó là một nữ tử rất đỗi xinh đẹp.  

 

Chứ không đẹp thì đã không lọt vào mắt xanh của hắn ta rồi.  

 

Ninh Chi Vi là một nữ nhân nóng tính và mạnh mẽ, khá điêu ngoa, trái hẳn với tên của nàng ấy.  

 

Diệp Nam Hiên lại cười hỏi tiếp: "Vậy rốt cuộc ngươi thích cùng tìm tòi nguồn gốc sinh mệnh với ai hơn?"  

 

"Ái chà chà, sư huynh cũng không phải dạng vừa đâu!"  

 

Thần Tinh Dịch phá lên cười to: "Cái này thì khó nói, nhưng nếu phải nói là thích ai hơn thì ta nghĩ từ trước đến nay, trong Tam Thanh tiên vực, người làm ta nhớ mãi không quên vẫn là Linh Nguyệt tiên tử. Dáng vẻ ấy, khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, chất giọng ấy... Ôi trời đất ơi, ta chịu hết nổi rồi!"  

 

"Chịu hết nổi?  

 

Chịu hết nổi là sao?"  

 

"Ôi trời, chẳng biết nên nói sao cho tên trai thẳng nhà ngươi hiểu cảm giác này nữa!"  

 

Thần Tinh Dịch cười kệch cỡm.  

 

"Thế nói với ta thì được chứ?"  

 

"Tất nhiên rồi...", hả?  

 

Ai thế?  

 

Thần Tinh Dịch đần mặt ra, xoay người lại thì thấy một nữ tử đang đứng trước mặt mình, hắn ta chết điếng ngay.  

 

Nữ tử ấy có mái tóc dài đỏ rực xõa tự nhiên trên vai, đem lại cho người ta một cảm giác nóng rực.  

 

Nàng ấy khoác trên mình áo đối khâm và một chiếc váy dài màu tím nhạt mang đến một phong cách khác lạ, bỗng nhiên khiến cho khí chất nóng như lửa trở nên đáng yêu, tươi tắn hơn nên người ta cũng yêu thích hơn, muốn che chở hơn.  

 

Làn da của nữ tử trắng nõn không tì vết hệt quả trứng gà vừa lột vỏ, đôi mắt to lúng liếng như biết nói, đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn làm nổi bật hơn trên làn da trắng ngần, lúm đồng tiền cân xứng ở hai bên, khi khẽ nhoẻn môi cười sẽ làm lúm đồng tiền thấp thoáng trên má, đáng yêu tựa Thiên Tiên vậy.  

Chỉ bàn về sắc đẹp và khí chất thôi thì chắc chắn nữ tử này thuộc về tầng cấp thượng thừa.  

 

 

Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy nữ tử, nụ cười trên mặt Thần Tinh Dịch thoắt cái cứng đờ, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.  

 

 

Giây lát sau.  

 

 

Thần Tinh Dịch ngay lập tức nhào tới ôm chặt nữ tử vào lòng, ngạc nhiên thốt: "Chi Vi, sao nàng lại đến đây, ta nhớ nàng chết đi được!"  

 

 

 

 

Không ngờ lại ở đây dan díu với nữ nhân khác!"  

Dứt lười, nữ tử tóc đỏ hằm hằm đi qua một bên, vung một chưởng đập một ngọn núi thành cát bụi.