Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 38





Edit: Manh

Tư Văn rời khỏi khu công nghiệp dược phẩm, lái xe về nhà.


Trước lúc mở cửa, hắn đã mường tượng ra cảnh trông thấy Chu Yên đang ngồi trên xô-pha xem tivi, cặp gò bồng đảo thấp thoáng sau lớp áo hai dây. Thấy hắn vào nhà, cô sẽ đứng dậy bước về phía hắn, lần lượt cởi áo vest, cà vạt, áo sơ mi cho hắn.

Giữa chừng, hắn sẽ nắm tay cô, kéo cô vào lòng, ngửi mùi hương vương trên tóc cô rồi hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

Còn cô sẽ cười tùy ý: “Nghĩ anh đấy.”

Vẻ mặt Tư Văn dịu đi, đẩy cửa vào nhà. Trong phòng tối mịt, không có bóng Chu Yên.

Sự dịu dàng trên mặt hắn biến mất tăm.

Hắn cởi áo khoác, lấy điện thoại mở số Chu Yên ra, dừng lại hai phút, cuối cùng không bấm gọi.

Giờ này hẳn là cô đang ngủ.

Nghĩ đến đây, hắn bất chợt nhận ra một điều, từ khi nào hắn bắt đầu để tâm đến việc Chu Yên đã ngủ hay chưa? Trước kia hắn lúc nào chẳng gọi trực tiếp cho cô, bất kể cô đang làm gì cũng phải xuất hiện ngay tức khắc, sau đó mặc cho hắn đùa bỡn, tiến vào, bắn ra…

Càng nghĩ, hơi thở của Tư Văn càng trở nên nặng nề.

Hắn túm áo khoác rồi ra khỏi nhà. Đi đến thang máy, hắn lại cảm thấy là lạ. Hắn chỉ vừa gặp cô trưa nay, tính ra mới được mấy tiếng đồng hồ.

Hắn lại một lần nữa quay vào nhà.

***

Khác với những gì Tư Văn nghĩ, lúc này Chu Yên vẫn chưa ngủ. Chu Tư Nguyên sốt cao liên tục, thấy tình hình không ổn, cô bèn đưa cậu vào bệnh viện.

Chu Tư Nguyên vừa được truyền dịch là ngủ ngay. Chu Yên ngồi cạnh giường lau mặt cho cậu.

Tuy đã sớm biết hệ miễn dịch của Chu Tư Nguyên rất kém, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng cô vẫn không khỏi xót xa khi thấy cậu thường xuyên phát sốt, cảm lạnh.

Lau mặt cho Chu Tư Nguyên xong, Chu Yên giặt sạch khăn rồi để sang một bên, bấy giờ mới lấy điện thoại ra xem.

Màn hình trống trơn, không một thông báo. Cô khóa màn hình, cất điện thoại vào túi.

Sáu rưỡi sáng hôm sau, Chu Yên tỉnh giấc, ghé qua căn tin bệnh viện. Thấy bữa sáng chỉ có cháo và rau trộn, cô bèn quay lại phòng bệnh, định bụng hỏi xem Chu Tư Nguyên muốn ăn gì để về nhà nấu cho cậu.

Lúc Chu Yên về tới nơi, Chu Tư Nguyên cũng vừa dậy, đang ngoan ngoãn nằm im. Cô sờ trán cậu, thấy không còn nóng như phải bỏng thì nhẹ lòng hơn.

Thấy Chu Tư Nguyên nhìn mình, cô cười: “Sao thế?”

Chu Tư Nguyên nghĩ đến cái anh mình gặp hôm qua, hỏi: “Chị ơi, chị sẽ kết hôn với anh ấy chứ?”

Chu Yên đang điều chỉnh ván giường để cậu được ngồi thoải mái, nghe vậy khựng lại một chốc mới đáp: “Không đâu.”

Chu Tư Nguyên không mấy hiểu chuyện tình cảm thắc mắc: “Chẳng phải bạn trai và bạn gái đều sẽ kết hôn sao? Quách Tiểu Lỗi thích lớp trưởng lớp bọn em, cậu ấy bảo sau này sẽ làm bạn trai của bạn ấy, rồi hai cậu ấy sẽ kết hôn và sinh con.”

Chu Yên lay đầu giường mấy cái, sau đó ngồi xuống cái ghế kê trước giường, giải thích: “Hai người yêu nhau, bằng lòng ở bên nhau thì sẽ trở thành người yêu để tìm hiểu đối phương. Khi đã hiểu nhau rồi, nếu họ vẫn còn muốn gắn bó lâu dài thì mới kết hôn và sinh con.”

Chu Tư Nguyên lại hỏi: “Sau khi chị và anh ấy tìm hiểu, chị không muốn kết hôn với anh ấy ạ?”

Chu Yên im lặng. Cô và Tư Văn sẽ không kết hôn, giữa hai người không có tình yêu mà chỉ có sự lệ thuộc, có thể họ sẽ mãi mập mờ như thế, nhưng sẽ không có bất kì nghi thức nào.

Đương nhiên, việc mập mờ chỉ diễn ra nếu cả hai đều còn sống.

Chu Tư Nguyên bày tỏ: “Em không muốn chị kết hôn, cũng không muốn chị sinh con, nhưng như vậy em sẽ trở thành trẻ hư, chỉ biết có mình mình như trong phim. Nếu chị muốn kết hôn, dù không vui lắm nhưng em vẫn sẽ ủng hộ.”

Chu Yên định thần lại, rót cho Chu Tư Nguyên một cốc nước: “Muốn ăn gì để chị làm cho? Bánh trứng, bánh mì kẹp hay bánh bao?”

Chị đang lảng tránh đề tài này. Chu Tư Nguyên không nói gì về chuyện kia nữa: “Em muốn ăn mì vằn thắn.”

Chu Yên gật đầu: “Ừ, để chị đi mua nhé.”

Trước khi Chu Yên rời phòng, Quách Tiểu Lỗi đã chạy ù vào: “Chu Tư Nguyên! Tớ tới thăm cậu đây!”

Chu Tư Nguyên vốn đang tựa lên đầu giường, thấy bạn đến thì lập tức ngồi dậy: “Sao cậu lại đến đây? Hôm nay vẫn phải đi học mà?”

Quách Tiểu Lỗi xáp lại ngồi xuống ghế: “Đúng rồi, nên tớ mới dậy sớm để đi thăm cậu trước khi tới trường.”

Chu Tư Nguyên cười ngô nghê: “Vậy cậu đừng ở đây lâu quá, không là bị muộn đấy.”

Quách Tiểu Lỗi gật gù, nhón một gói kẹo sữa từ trong cặp sách: “Cho cậu này.”

Chu Tư Nguyên nhận quà, lấy từ dưới gối ra kẹo râu rồng[1] Chu Yên mua cho mình rồi đưa Quách Tiểu Lỗi: “Kẹo ngon lắm.”

Untitled-1

[1] Kẹo râu rồng là món ngọt làm từ bột, đường mạch nha, nhân có thể là lạc rang, đậu xanh, mè hoặc dừa. Tương truyền ngày xưa chỉ có Vua (thời nhà Hán) được thưởng thức món này, về sau mới lan truyền và phổ biến trong tầng lớp bình dân, tồn tại đến ngày nay (ảnh: Cootley và V.L).

Quách Tiểu Lỗi cầm kẹo, cũng cười ngố: “Tớ đi đây.”

“Ừm.” Chu Tư Nguyên gật đầu.

“Chóng khỏe nhé. Tớ ở trường đợi cậu.” Quách Tiểu Lỗi vừa nói vừa rời phòng, lúc đi ngang qua Chu Yên thì dừng lại: “Em chào chị ạ.”

Chu Yên cười, vừa hay cô cũng ra ngoài mua vắn thắn nên bèn đi cùng cậu.

Đến cổng bệnh viện, Chu Yên bảo Quách Tiểu Lỗi đi trước, cậu bé thắc mắc: “Vì sao thế ạ?”

Thấy cậu hỏi chân thành, Chu Yên ngồi xổm xuống, vỗ gáy cậu: “Ai đưa Tiểu Lỗi đến đây?”

“Mẹ em ạ.”

“Vậy mẹ em có biết em đến thăm Tư Nguyên không?”

Quách Tiểu Lỗi mím môi, nhỏ giọng nói: “Dạ không, em với mẹ ăn bánh mì nướng kẹp thịt bò cạnh bệnh viện, ăn xong em lén sang đây.”

Chu Yên cũng đoán được là thế, phụ huynh của Quách Tiểu Lỗi nghe cô nói vậy, cùng lắm là không cho con mình biết về “đào”, chứ tuyệt đối sẽ không đồng ý để cậu chơi với Chu Tư Nguyên. Hẳn là cậu bé đã đến đây khi chưa được mẹ cho phép.

Cô cười: “Chị và mẹ em trái tính nhau, không thể làm bạn được, mẹ em thấy chị thì sẽ không vui, chị cũng vậy.”

Quách Tiểu Lỗi cái hiểu cái không, song vẫn gật đầu đi trước.

Chu Yên đợi khoảng mười phút mới xuất phát, nhưng vẫn không tránh khỏi việc chạm mặt một người đang cố ý đợi mình.

Quách Tiểu Lỗi đứng sau lưng mẹ run bần bật, miệng méo xệch, mắt ầng ậng nước. Chu Yên liếc thoáng qua cậu, rồi nhìn về phía người phụ nữ: “Tôi chưa bao giờ muốn làm tổn thương thằng bé, chị không việc gì phải canh con như canh trộm, phòng tôi như phòng cướp thế. Với cả tôi, chị và thằng bé, đây là việc rất mệt mỏi.”

Sau lần đầu thiếu sự chuẩn bị, bị khí thế của Chu Yên lấn át, người phụ nữ đã ngầm phân tích nguyên nhân mình lép vế trước cô, nay đã có thể thong dong đối mặt với đòn tâm lý bất ngờ: “Tránh xa con trai của tôi ra, tôi mà còn thấy Chu Tư Nguyên quấn lấy con tôi lần nữa thì tôi sẽ cho cả trường biết nó được nuôi nấng bởi hạng người gì đấy.”

Chu Yên nghiến răng, hai má bạnh ra: “Nếu chị dám làm thế thì tôi sẽ giết chị.”

Người phụ nữ cảm thấy Chu Yên chỉ được cái mạnh miệng, trên đời nào có ai không sợ chết? Dù có là dân xã hội thì cũng chỉ nói suông thế thôi, huống hồ là cô Chu Yên còn có một nhược điểm mang tên Chu Tư Nguyên này.

Chu Yên mà dám giết ai thì cô cũng phải chết, thế nên cô chắc chắn không có cái gan đó.

“Tưởng mình là tép tỏi cay, dọa nạt mấy câu là ai cũng phải sợ chắc?” Chị ta liếc Chu Yên đầy khinh miệt, vênh váo bế Quách Tiểu Lỗi về phía ô tô, cứ như đang nói: Hòa rồi, mình giỏi quá.

Chu Yên không hiểu chị ta làm vậy có ý nghĩa gì, chỉ vì lần trước thấy mất mặt nên nay chớp cơ hội để bù lại ư?

Dở người.

Quách Tiểu Lỗi vừa lên xe, người phụ nữ đã đóng sập cửa lại, kẹp cả vào quai cặp. Cậu bèn mở cửa, định kéo quai cặp vào, đúng lúc này mẹ cậu đạp chân ga, khiến cậu văng ra ngoài.

Quai cặp vẫn mắc cứng trên cửa, kéo lê Quách Tiểu Lỗi trên đường. Lúc Chu Yên trông thấy cảnh này, Quách Tiểu Lỗi đã bị kéo vài mét, máu dính đầy đất.

Chu Yên lập tức đuổi theo, vừa đuổi vừa hô: “Dừng xe! Dừng xe! Tiểu Lỗi còn chưa lên! Dừng xe lại!”

Người phụ nữ hãy còn đang chìm đắm trong niềm vui chiến thắng trước Chu Yên, có tai như điếc, không nghe thấy tiếng hô hào của cô, cũng không nghe thấy tiếng khóc như sắp tắt thở của con mình.

Có người tốt bụng phóng xe đến chặn đầu chị ta. Chị ta phanh không kịp, đâm vào xe cản đường, đầu đập vào tay lái trầy xước, vừa bước xuống xe là chửi: “Mày mù à!?”

Chu Yên cuối cùng cũng bắt kịp, bế Quách Tiểu Lỗi chạy về phía bệnh viện. Người kia mặc kệ người phụ nữ dữ dằn, chạy đến đón lấy cậu bé: “Tôi chạy nhanh lắm!”

Bấy giờ, người phụ nữ mới thấy con mình đang thoi thóp, bê bết máu, tức khắc bủn rủn chống tay lên cửa xe, từ mặt xuống cổ trắng bệch như bôi bột. Đến khi con được bế vào bệnh viện rồi, chị ta mới hoàn hồn, cuống cuồng chạy theo.

Có người báo cảnh sát, mô tả ghê rợn, cơ quan chức năng tưởng đây là một vụ án hình sự, bèn cử một nhóm cảnh sát đến, đồng thời báo cho đội hình sự. Lúc họ đến nơi mới thấy chẳng có vụ án nào, chỉ có một bà mẹ bất cẩn suýt nữa hại chết con trai mình.

Cơ quan chức năng để hai người ở lại làm rõ tình hình, cả đội hình sự cũng về đồn, ngoại trừ Vi Lễ An.


Lúc Trịnh Trí gọi Vi Lễ An, thấy đội trưởng nhà mình đứng im lìm, anh ta tưởng đội trưởng có việc gì gấp, thế là bèn về trước.

Chu Yên chạy qua chạy lại giữa phòng cấp cứu và phòng của Chu Tư Nguyên, muốn biết tình hình của Quách Tiểu Lỗi, đồng thời phải đảm bảo Chu Tư Nguyên không biết việc này. Chu Tư Nguyên còn đang ốm, tin tức này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu.

Vi Lễ An đi theo cô, nhìn bóng lưng cô tất bật. Anh ta không nén nổi ham muốn được nhìn cô thêm một chút.

Cho dù Chu Yên không muốn anh ta, anh ta vẫn muốn dõi mắt theo cô.

Khi đã quen hèn mọn thì rất khó mà bỏ được. Người phụ nữ ta không có được là người làm ta thương nhớ nhất, anh ta đã từng cho rằng câu nói này thật ngu xuẩn, nhưng giờ ngẫm lại thì thấy chính mình mới là kẻ ngốc.

Quách Tiểu Lỗi xương mềm nên không bị gãy xương, có điều bị chấn thương sọ não nhẹ. Trên người cậu chằng chịt vết thương, có chỗ bị dây thép, gạch đá ven đường cứa rách, cần phải khâu và tiêm một mũi uốn ván, sau đó nằm viện theo dõi ít nhất một tuần.

Chu Yên hay tin thì yên lòng. Lúc này tiệm vằn thắn đã nghỉ, cô đành phải vào căn tin bệnh viện mua đồ ăn.

Vi Lễ An cứ thế bám theo Chu Yên như bị trúng lời nguyền. Mới đầu Chu Yên không để ý, lát sau quay về bắt gặp anh ta, cô vào thẳng phòng như không thấy gì.

Nhìn Chu Tư Nguyên ăn cơm, Chu Yên rảnh rỗi mở di động, không có thông báo mới.

Chuyện này thật bình thường. Có một số người lúc nào cũng sáng nắng chiều mưa như thế.

Vừa bỏ điện thoại xuống thì có tiếng chuông reo, Chu Yên cầm máy lên xem, là Tư Văn gọi. Theo bản năng, cô đứng dậy ra ngoài bắt máy: “Alô.”

Dù chỉ mới nghe một chữ từ cô, Tư Văn cũng đã thấy thoải mái: “Sang đây.”

Chu Yên hít khẽ, nhẹ nhàng thở ra: “Tư Nguyên đang ở bệnh viện.”

Tư Văn hơi ngừng lại: “Ừ.”

Kết thúc cuộc gọi, Chu Yên tựa vào tường, nỗi căng thẳng nhọc nhằn dồn nén suốt một ngày hoàn toàn tan biến.

Đó là một cảm giác kì diệu chưa từng có. Phải chăng là vì cô quá mệt mỏi, hay là do giọng Tư Văn hôm nay có gì khang khác?

Mà dường như không có gì thay đổi. Vẫn là âm thanh trầm thấp tự nhiên ấy.

Vi Lễ An ngồi trên băng ghế thấy rõ từng biểu cảm của Chu Yên, nét mặt cô vội vã, hé môi như có điều muốn nói, cuối cùng lại thôi, chỉ báo mình đang làm gì. Sau khi cúp máy, cô tựa vào tường, nhẹ nhàng nhắm mắt, như thể nghe được tin vui sau một ngày dài bề bộn.

Vi Lễ An ghen muốn điên lên, đứng dậy lại gần cô.

Chu Yên nghe thấy tiếng động, nhổm dậy nhìn anh ta.

Vi Lễ An hỏi: “Sáng nay đã xảy ra chuyện gì thế?”

Chu Yên hỏi ngược: “Một ngày bên cảnh sát phải xử lý bao nhiêu vụ án, đi làm nhiệm vụ bao nhiêu lần?”

Vi Lễ An lấy làm khó hiểu: “Ý cô là sao?”

“Theo tôi được biết thì rất nhiều. Nơi nào có người, nơi ấy ắt có xung đột thị phi. Anh ngồi trước cửa phòng bệnh một ngày mà không làm trễ nải công việc à?” Dứt lời, Chu Yên liền về phòng, tuy cô đặt câu nghi vấn nhưng không cần câu trả lời của Vi Lễ An.

Sau khi Chu Tư Nguyên ăn xong, Chu Yên gọt táo cho cậu tráng miệng, cậu ăn táo rồi ngoan ngoãn đi đánh răng, lên giường, chúc chị ngủ ngon. Đợi cậu say giấc, Chu Yên bèn đi khóa cửa, vừa chạm vào tay nắm thì cửa bị đẩy từ ngoài vào, cô vội lùi về sau.

Cánh cửa mở ra, trái tim cô như lỡ mất mấy nhịp.

Là Tư Văn.

Chu Yên nhìn hắn, hai mắt lóng lánh: “Sao anh lại đến đây?”

Tư Văn vào phòng, đóng cửa lại, bước vào gian trong, thấy Chu Tư Nguyên đang ngủ liền quay lại, kéo tay Chu Yên ôm eo mình, sau đó ôm cô, nghiêng đầu hôn lên tóc cô: “Muốn thì đến thôi.”

Chu Yên lại muốn hỏi, vì sao anh lại muốn đến đây?

Không biết Tư Văn liệu có đáp là vì nhớ cô không.

Tư Văn đã thấy Vi Lễ An đứng bên ngoài, hắn không muốn hỏi Chu Yên vì sao Vi Lễ An lại ở đây, nhưng hắn muốn cho cô biết: “Nếu cô bảo tôi là Vi Lễ An thích cô thì tôi sẽ ra băm vằm nó ngay bây giờ.”

Chu Yên ngước mắt, nhíu mày: “Anh là đồ tể hay gì?”

Tư Văn không đáp mà nói: “Tôi không muốn liên quan gì tới thằng đấy.”

“Sao anh lại liên quan tới anh ta được?” Chu Yên cảm thấy câu này có vấn đề.

Tư Văn bóp mặt cô: “Liên quan tới cô tức là liên quan tới tôi.”

Chu Yên bị bóp đau, đẩy tay hắn ra: “Tôi biết rồi.”

Tư Văn lặp lại: “Đừng để tôi thấy nó ở gần cô.”

Chu Yên làm sao có thể kiểm soát được việc này? Cô hỏi hắn: “Nếu anh ta cứ bám theo tôi thì tôi làm được gì?”

Tư Văn vô sỉ đáp: “Đấy là chuyện của cô.”

Chu Yên nghe vậy câm nín.

Tư Văn không hề nói đùa: “Nếu còn có một lần nữa, cả nó và cô sẽ không được yên đâu.”

Trần đời chưa thấy người nào vô lý như thế, liên quan đếch gì tới cô? Hắn dựa vào cái gì mà không để cô yên?

Cô đẩy Tư Văn ra: “Tôi muốn đi ngủ!”

Tư Văn kéo cô về: “Qua ngủ với tôi.”

Chu Yên không thể làm vậy: “Tôi phải ở viện trông Chu Tư Nguyên.”

“Tôi đã chuyển người ở phòng bên cạnh sang một bệnh viện tư rồi, bây giờ phòng kia là của tôi. Chúng ta qua đó ngủ.”

“…”