Edit | Beta: Manh & MDL
Chu Yên từ chối rời phòng nhưng không thành, bởi Tư Văn không đồng ý.
Hắn mở cửa, bảo cô: “Ra trước đi.”
Chu Yên bước ra ngoài, chưa được mấy bước đã bị Tư Văn kéo về vác lên vai. Hễ mất trọng tâm là cô rất dễ hoảng, cuống quýt bám chặt cổ hắn. Một tay Tư Văn ôm mông cô, tay kia đóng cửa, sau đó nghênh ngang bước qua trước mắt Vi Lễ An.
Sang đến phòng bên cạnh, Tư Văn thảy Chu Yên lên giường, nghiêng đầu cởi áo vest, sau đó lại gần cửa sổ. Chu Yên đợi trong chốc lát, thấy hắn không định làm gì, cô bèn đi súc miệng rửa mặt rồi về giường nằm, mặt hướng về phía lưng Tư Văn, chẳng bao lâu sau bắt đầu gà gật.
Lúc Tư Văn quay lại, Chu Yên đã cuộn người ngủ ngon lành như một chú mèo con. Hắn đi đến duỗi thẳng chân cô, cầm chăn mỏng đắp lên người cô.
Chu Yên mặc áo khoét cổ sâu hun hút, sự cám dỗ đong đầy nơi đó. Làm nghề này phải mặc như vậy để phô bày đường cong, ai không có thì phải ép ra cho có.
Trước kia đến Kẹo, Tư Văn đã từng thấy thân hình của những cô đào khác ngoài Chu Yên. Họ đứng dàn hàng, cao thấp béo gầy đủ cả, tuy trông không đến nỗi nào nhưng hắn chỉ nhìn thôi đã phát ngán. Chẳng một ai được như Chu Yên, nở đúng nơi, thon đúng chỗ.
Ngón tay hắn mơn man trên cổ cô, làm cô thấy ngứa, duỗi người trở mình ngủ tiếp.
Tư Văn rút tay về, hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Giữa đêm đen vô tận, sự bình yên trong hắn bỗng dưng biến mất.
Vi Lễ An đã đến quá gần, điều này làm hắn cảm thấy bực bội. Nếu y an phận thì hắn sẽ không lãng phí thời gian với y, thế nhưng y đã năm lần bảy lượt bám lấy Chu Yên. Bất kể y muốn tìm tòi điều gì qua cô hay ôm ý nghĩ vượt rào với cô, tất cả chỉ là mơ mộng hão huyền.
Y là cảnh sát đứng ở phe đối lập với hắn, hắn sẽ không cho phép y đến gần Chu Yên nửa bước.
Chuyện quá khứ, hắn có thể nhẹ nhàng nói ba chữ “Tôi không đau”, nhưng hắn chưa bao giờ làm vậy.
Vì sao?
Bởi vì chưa bao giờ có ai hỏi liệu hắn có đau không. Nếu khi xưa chưa từng đối xử tử tế với hắn, thì nay đừng hòng đến gần.
“Anh không đau à?”
Tư Văn thoáng giật mình, quay đầu thấy Chu Yên đã tỉnh giấc. Cô gác cằm lên tay vịn ghế, mắt nhắm mắt mở hỏi: “Tay anh không đau à?”
Tư Văn cúi đầu nhìn tay mình, nắm tay siết chặt từ lúc nào đã chuyển màu xanh trắng, hắn từ từ thả lỏng tay mình, rồi lại nhìn Chu Yên.
Cô xuống giường, bước đến cầm tay hắn, hôn lên mu bàn tay, đoạn bảo: “Nếu anh không định làm gì thì tôi về trông Tư Nguyên đây. Mà vừa rồi tôi thiếp đi lúc nào không biết.” Giọng cô mơ màng, xem chừng chưa tỉnh hẳn.
Tư Văn níu tay không để cô đi. Chu Yên ngoái đầu nhìn hắn, hắn cũng không hé môi nửa câu.
Cô quay lại ngồi lên đùi hắn, hôn lên mắt, mũi, môi hắn: “Chờ Tư Nguyên xuất viện rồi, tôi sẽ ở cạnh anh hằng ngày, theo anh đi làm, đi công tác, được chứ? Tôi sẽ bán mình cho anh, nhưng anh phải trả cho tôi nhiều tiền vào. Anh biết tôi yêu tiền mà.”
Đôi mắt cô cong cong như trăng lưỡi liềm, rạng rỡ như chứa những mảnh lộng lẫy nhất của ngân hà vụn rỡ rơi xuống Thần Châu.
Lúc này cô không giống nai con, mà như vì tinh tú đẹp nhất vòm trời vời vợi.
Tư Văn biết cô hãy còn ngái ngủ, tựa như lúc cô uống say hay như khi cô bạo gan ôm tay hắn trong cơn mộng mị. Hắn đưa cô về phòng, lúc ra ngoài không thấy bóng Vi Lễ An đâu nữa.
***
Tư Văn không định chiếm giường bệnh để làm gì Chu Yên, dù hắn đã chuyển bệnh nhân phòng bên sang một bệnh viện tư nhân thật. Sau khi đưa cô về, hắn cũng rời khỏi bệnh viện.
Sợ Chu Tư Nguyên mệt mỏi rồi lại phát sốt, Chu Yên ngủ không được sâu, hễ nghe tiếng động là bừng tỉnh.
Thấp thỏm mãi cho đến sáng, cô dậy đi rửa mặt, bấy giờ mới sực nhớ đến vị khách không mời mà tới ngày hôm qua. Cô lau khô mặt, qua phòng bên cạnh ngó nghiêng, chỉ có y tá đang ghi số giường.
Chu Yên ra ngoài, đang định về phòng thì mẹ của Quách Tiểu Lỗi từ đâu ập về phía cô. Cô không phòng bị, loạng choạng lùi về mấy bước.
Chưa để cô đứng vững, chị ta đã chửi như tát nước: “Mẹ con điếm nhà mày nữa! Nếu không phải tại mày thì sao con tao lại phải vào viện? Nếu con tao không đến bệnh viện thì tao đã không đến đón nó, chuyện đã chẳng ra nông nỗi này!”
Chị ta nói oang oang giữa hành lang, chẳng mấy chốc thu hút một nhóm đông bệnh nhân và người nhà. Nhân viên y tế thấy sắp to chuyện, vội vã gọi bảo vệ, nhưng họ cũng không thể đến được ngay.
Chu Yên không muốn lằng nhằng với người phụ nữ, nhưng im ỉm cho qua thì lại trái tính cô quá: “Con chị tốt bụng, yêu mến bạn bè nên đến bệnh viện thăm bạn, đây là phẩm chất tốt. Cậu bé bị thương vì có bà mẹ quá ngu ngốc, con chưa lên xe mà mẹ đã phóng đi rồi!”
Mặt người phụ nữ đỏ bừng, lảng tránh đề tài này, nhảy sang chuyện nghề nghiệp của Chu Yên: “Mày có dám cho mọi người biết mày làm nghề gì không?” Chị ta vừa nói vừa đưa chuyện với người vây xem: “Các cô các bác, các chú các dì biết không, con này là gái ôm hành nghề ở Kẹo, từ bé đã mất trinh, mười mấy tuổi đã bụng mang dạ chửa. Mọi người thử nói xem cháu có nên để con trai cháu chơi với con nó không? Rồi liệu thằng bé có học hành nên thân nổi?”
Người xung quanh nhìn Chu Yên với ánh mắt khác lạ.
Biết làm sao được, chuẩn mực xã hội là thế đấy, với cái nghề này của Chu Yên, người ta thường có hai cảm xúc tự nhiên là ghét và thông cảm.
Người chưa từng trải qua cuộc sống như cô, bình phẩm về cô dựa theo khuôn mẫu, đây là điều khó tránh khỏi, mà Chu Yên cũng không cần phải giải thích, trên đời này không có sự đồng cảm chân thật, cô đã ngừng ảo tưởng về tình người từ lâu.
Chu Yên cô làm đào ở Kẹo, không quan tâm đến những lời gièm pha, chế nhạo, cũng không cần ai cảm thông và khen ngại.
Cô là một người dung tục tận xương tủy.
Đây là con đường cô đã chọn, cô có thể chịu trách nhiệm với hành động của mình, thế nên lấy đó là cái cớ để công kích sẽ chẳng mảy may ảnh hưởng tới cô.
Thấy Chu Yên im lặng, người phụ nữ hả hê cho là mình đang thắng thế, càng nói càng quá quắt: “Gái ôm là gì? Dù cảnh sát không có chứng cứ để bắt chúng mày thì bọn tao vẫn nhận ra ngay, cái mùi đĩ thõa của chúng mày cách xa cả chục mét vẫn xộc vào mũi. Mấy lần gặp mày tao còn sợ bị cái mùi ấy ám vào váy, đồ tao mua hết mấy chục ngàn, không phải thứ người thấp kém như mày có thể bồi thường đâu.”
Chu Yên liếc thấy cửa phòng Chu Tư Nguyên đã đóng chặt, bèn xoay người bước ra ngoài.
Sau khi Quách Tiểu Lỗi qua cơn nguy kịch, người phụ nữ này như hồi sinh, muốn giải tỏa nên cứ liến thoắng mắng Chu Yên sa sả trước bàn dân thiên hạ. Chị ta theo cô ra ngoài, cho là ở ngoài càng đông, Chu Yên sẽ càng đẹp mặt.
Chu Yên xoay cổ tay, lúc người phụ nữ kia có linh cảm xấu, cô giáng một cái tát vào mặt chị ta, sau đó túm tóc chị ta kéo đến lề đường, dí sát làn xe: “Cái loại mặt mông như mày sao lại có một cậu con trai hiểu chuyện thế? Tao là cái gì thì có cải thiện được cuộc sống thất bại của mày không? Hay mày cảm thấy mày sống khốn khổ áp lực quá nên cần được giải tỏa?”
Người phụ nữ hoảng sợ, không riêng gì vì tình huống sinh tử trước mắt, mà còn vì bị nói trúng tim đen.
“Chính bản thân mình sống như cứt nên cũng muốn trét cứt lên người khác à, tao là mẹ mày hay sao mà phải chiều mày? Quan tâm đến tao thế làm gì, tao đã ngủ với chồng mày hay bố mày chắc?”
Người phụ nữ đanh đá và ngu ngốc bẩm sinh không giỏi đánh thẳng vào nỗi đau như Chu Yên, từ bên thắng thế trở thành bên yếu thế.
Quần chúng vây xem không vì lời của Chu Yên mà thay đổi cái nhìn về cô, họ đặt nặng chuyện cô là gái ôm hơn bất cứ điều gì khác.
Vi Lễ An vẫn luôn túc trực ở bệnh viện theo dõi từ đầu đến cuối cuộc giằng co, mãi đến khi người phụ nữ kia im bặt, anh ta mới đi tới kéo chị ta khỏi tay Chu Yên, nói: “Căn cứ vào Biên bản ghi nhớ về việc thực hiện trừng phạt chung đối với những người có hành vi gây nguy hại nghiêm trọng đến trật tự y tế công cộng, những ai vi phạm hoặc tham gia gây rối sẽ bị cơ quan công an xử phạt với mức thấp nhất là tạm giam hành chính.”
Người phụ nữ la ó chống cự, chỉ vào Chu Yên: “Nó cũng gây rối cơ mà! Sao anh không bắt nó!”
“Chị nên cảm ơn cô ấy vì đã đưa chị ra khỏi bệnh viện, bằng không chị đã bị phạt nặng hơn rồi.” Vi Lễ An ấn chị ta xuống, rút điện thoại gọi cho Tam Tử.
Tam Tử đang ở gần đó nghe tin lập tức đến bệnh viện, đưa người phụ nữ hùng hổ lên xe cảnh sát.
Vi Lễ An xua những người vây xem: “Được rồi! Mọi người làm gì thì làm đi ạ!”
Đám đông thoáng cái đã tản đi.
Vi Lễ An đi đến trước mặt Chu Yên, chưa kịp mở lời thì cô đã quay đầu về bệnh viện. Cảm giác nhìn thấy cô quay lưng làm tim anh ta nhoi nhói. Anh ta không chịu nổi, bám theo Chu Yên rồi đè cô lên cửa ra vào.