Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 743: Tiểu lão hổ phát bưu (1)




Hoàn Tử Đan lớn tiếng, đem phượng sí lưu kim đang vung lên, một thanh âm gió rít lạnh thấu xương vang xa:

- Ta không có nói cho các ngươi thời gian tự hỏi!

Các nữ nhân Khiết Đan òa khóc, nam nhân hoảng hốt.

Chiến là hẳn phải chết. Không chiến là khuất nhục, sinh tử khó lường!

Chẳng thà một trận chiến!

Một nam nhân đầu lĩnh cắn chặt răng, lớn tiếng rống, vung đao hướng Hoàn Tử Đan vọt tới! Hoàn Tử Đan hừ lạnh một tiếng, không hề nhúc nhích, lập tức vung phượng sí lưu kim đang chờ hắn xông đến!

Trong trời đêm, một đạo hàn quang lướt qua, xoạt một tiếng, nam nhân Khiết Đan hung mãnh kia bị chặt ngang thành hai đoạn, thi thể ngã văng ra ngoài.

- Đương...

Loan đao của hắn rơi xuống đất, giống như rơi trong lòng nhóm người Khiết Đan, vang lên thanh âm chói tai.

Một nữ nhân Khiết Đan điên cuồng chạy tới bên thi thể nam nhân kia, khóc lên tê tâm liệt phế.

Hoàn Tử Đan lạnh giọng quát:

- Quân lệnh của đại nguyên soái, tiêu diệt Khiết Đan, đem bọn hắn đuổi ra khỏi lãnh thổ Đại Đường! Nếu có người nào phản kháng, giết không tha! Các ngươi giết biết bao dân chúng Đại Đường tay không tấc sắt, có từng nghĩ qua, bọn họ cũng từng thương tâm như thế? Bổn tướng nói thêm một lần cuối cùng, các ngươi chỉ có hai tuyển chọn, một là chết, hai là thành tù binh của chúng ta!

Nhóm người Khiết Đan ném xuống loan đao.

Bọn hắn cả đời theo võ, lúc này đã hiểu rõ ràng tình thế. Đừng nói tới hơn ba trăm thủ nỏ kỳ quái kia, chỉ nói vị đại tướng tay cầm binh khí kỳ dị trước mặt bọn hắn cũng không phải là đối thủ. Khi thấy một chiêu kia chém ra, lòng tin của bọn họ đã lập tức sụp đổ. Những nam nhân kia từng tham gia công phạt trong quân đội Khiết Đan, rất ít được nhìn thấy có người Hán võ nghệ dũng mãnh xuất sắc như thế.

Nữ nhân đang khóc nức nở kia chợt nổi điên bật dậy, nhặt loan đao muốn liều mạng với Hoàn Tử Đan, lại bị những người khác ôm chặt ngăn cản.

Hoàn Tử Đan lạnh lùng liếc mắt nhìn nữ nhân kia, khinh thường nói:



- Nam nhân của ngươi đã giết không biết bao nhiêu dân chúng Trung Nguyên vô tội, kể cả lão nhân, nữ nhân cùng nhi đồng. Đại soái có lệnh không giết tù binh không phản kháng, làm vậy đã rất nhân đạo! Người đâu, trói lại cho ta!

Người của Thiên Binh Giám tiến lên đem tù binh trói chặt. Mấy nam nhân Khiết Đan nói nhỏ:

- Hắn nói “đại soái”, chính là Lang Ma tướng quân trong lời đồn đãi của người Đột Quyết hay sao?

Thiên binh đứng bên cạnh quát:


- Phải thì sao, không phải thì sao? Ngươi quản nhiều như vậy làm gì?

Hoàn Tử Đan đang định gọi mấy huynh đệ mang theo dê bò cùng tù binh về cho Tần Tiêu, không ngờ thiên binh đi thăm dò tình huống mặt đông phi ngựa về hồi báo:

- Bẩm tướng quân, mặt đông chừng ba mươi dặm phát hiện đại đội kỵ binh Khiết Đan! Theo số đuốc mà xem, không ít hơn hai ngàn người!

Hoàn Tử Đan kích quyền:

- Tới hay lắm!

Hoàn Tử Đan tức khắc lên ngựa, phát ra mệnh lệnh:

- Hầu Tử, ngươi mang mười huynh đệ đem tù binh cùng dê bò toàn bộ giao về mặt sau cho đại soái xử trí. Các huynh đệ khác cùng ta tiến lên nghênh địch!

Thiết Tam vội nói:

- Tướng quân, trước khi đi đại soái có nói, không được tùy tiện chém giết chính diện cùng đại quân Khiết Đan. Tướng quân có nên...phái người hồi báo đại soái trước tiên, thỉnh ngài định đoạt?

Sắc mặt Hoàn Tử Đan trầm xuống:

- Ít nói, chấp hành quân lệnh! Chỉ là một ít tạp binh mà thôi, cần gì làm phiền đến đại soái? Chúng ta trực tiếp thu thập là được, để cho đại soái giảm bớt tâm lực, đồng thời cũng vui mừng một phen.


Thiết Tam vẫn có chút do dự:

- Chỉ sợ ngày sau đại soái trách tướng quân chống lại quân lệnh...

Hoàn Tử Đan trừng mắt liếc hắn:

- Thiết Tam, nếu ngươi sợ thì đi áp giải tù binh cùng dê bò, đừng ở đây gây náo động lòng quân!

Thần sắc Thiết Tam chấn động:

- Sợ? Lão tử từ nhỏ không biết chữ sợ viết như thế nào! Lên, cùng đám man di Khiết Đan làm một trận!

Ngoài hai mươi dặm, một đội kỵ binh Khiết Đan chậm rãi đi tới. Đại tướng đầu lĩnh mặc một thân bì giáp miên y, trên đầu đội mũ cài điêu linh vũ, thần sắc có chút mỏi mệt. Một gã tiểu tốt đi bên cạnh hắn nói:

- Cát Lỗ tướng quân, hay là đêm nay chúng ta hạ trại nghỉ ngơi tại đây đi?


Cát Lỗ lắc đầu, nặng trĩu nói:

- Đại tướng quân Khả Đột Vu có lệnh, cần chúng ta tranh thủ tới Loan Hà đóng quân trước khi hừng đông. Mấy ngày nay liên tiếp phát hiện thám báo của Đường quân, phỏng chừng bọn hắn sẽ có hành động. Chúng ta cần tranh thủ thời gian sớm nhất ngăn chặn con đường Đường quân tiến vào giao giới của Hề, Khiết Đan, tăng cường đề phòng. Truyền lệnh xuống cho các huynh đệ giữ vững tinh thần, mau nhanh hành quân.

Mệnh lệnh truyền ra, hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ Khiết Đan nhanh thêm cước bộ hướng tây nam chạy gấp, tiếng vó ngựa vang xa.

Vừa chạy thêm được chưa đầy mười dặm, đột nhiên trước mặt phóng tới một trận mưa tên dày đặc, nhất thời những tiếng kêu rên thảm thiết nổi lên, người ngã ngựa đổ!

Cát Lỗ may mắn không trúng tên, nhưng cực kỳ hoảng sợ vội vàng ghìm chặt cương ngựa lớn tiếng nói:

- Có mai phục, mọi người cẩn thận!

Toàn bộ binh lính Khiết Đan đều rút đao lắp tên, chuẩn bị sẵn sàng đón địch. Hai ngàn chiến mã nôn nóng không ngừng giẫm chân, thật sự hỗn loạn.


Trong bóng đêm, Hoàn Tử Đan nhếch môi, lộ ra nụ cười lãnh liệt, giương tay, người bên cạnh lặng yên không tiếng động tách ra hai bên.

Đội binh Khiết Đan bị trận mưa tên bắn tới nhất thời chết hơn trăm người, trong khoảnh khắc vô cùng khẩn trương, còn đang chuẩn bị cùng địch nhân đại chiến một trận, nhưng đợi nửa ngày không thấy bóng dáng người nào đi ra.

Cát Lỗ phẫn nộ kêu to:

- Người nào, đừng giấu đầu lộ đuôi, đi ra cùng ta quyết một trận tử chiến!

Trên đại thảo nguyên mênh mông, chỉ nghe được thanh âm tiếng gió thu thổi qua cùng thanh âm tiếng rống to của Cát Lỗ. Nhóm người Hoàn Tử Đan giấu sau gò cao chỉ hờ hững, tự mình thay đổi phương vị chuẩn bị chiến đấu. Hoàn Tử Đan âm thầm cười lạnh: Mỗi người giơ đuốc, không phải muốn làm bia sống sao?

Năng lực đánh đêm của chúng ta các ngươi không cách nào tưởng tượng. Cho dù không có mệnh lệnh chỉ huy cũng có thể phối hợp không một kẽ hở. Man di Khiết Đan, lần này xem như các ngươi xui xẻo, lại gặp phải ta! Sau này các ngươi sẽ biết, Đại Đường không chỉ có một Kim Giáp Chiến Thần biết sử dụng phượng sĩ lưu kim đang!

Qua một lúc lâu Cát Lỗ vẫn không thấy có người đi ra ứng chiến, không khỏi kinh sợ lẫn nôn nóng. Lúc này tùy tùng đem mũi tên ghim trên thi thể đến cho hắn xem, Cát Lỗ kinh hãi nói:

- Loại tên thật kỳ quái! Xem ra chỉ có kỹ thuật công tượng cao siêu của người Hán mới có thể đánh tạo được, Đường quân từ khi nào lại sử dụng loại tên kỳ quái này, rốt cục là người nào?

Đúng lúc này ở hai bên trái phải lại thêm một trận mưa tên dày đặc bao trùm trời đất phủ tới. Thật nhiều kỵ sĩ Khiết Đan kêu thảm rơi xuống ngựa, những con ngựa bị thương nhảy loạn khắp nơi, trường hợp nhất thời hỗn loạn không sao chịu nổi.

Cát Lỗ thất thanh kêu to:

- Trấn định! Trấn định, đừng hốt hoảng!

Tầm bắn của thủ nỏ cực tốt, xa xa vượt khỏi phạm vi tầm nhìn của người Khiết Đan. Hơn nữa bọn hắn ở ngoài sáng, nhóm người Hoàn Tử Đan ở trong tối, đám người Cát Lỗ không cách nào bắt giữ được phương hướng những mũi tên bắn tới.