Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 742: Ngang nhiên đánh cướp (2)




Hoàn Tử Đan ngẩng đầu nhìn sắc trời, ngày đã giữa trưa, vì thế hạ lệnh:

- Tiếp tục đẩy mạnh về hướng đông bắc nửa canh giờ, sau đó nghỉ ngơi ăn uống tại chỗ. Buổi tối tiếp tục hành động!

Trước khi lên đường, Tần Tiêu đã đặc biệt phân phó thời gian nghỉ ngơi cần ở xế chiều, không thể đến tối. Ban đêm đại thảo nguyên cực lạnh, hơn nữa chỉ cần đốt đuốc sẽ biến thành bia sống cho người Bắc Địch. Mọi người trong Thiên Binh Giám đã luyện tập sinh tồn dã ngoại, đối với những việc này cũng vô cùng hiểu rõ.

Hơn ba trăm người tung cao vó ngựa hướng đông bắc đi tới.

Ở địa phương phía sau cách mười dặm, Tần Tiêu mang theo vạn Hổ Kỵ sư phi nhanh.

Dọc theo đường đi nhìn thấy thật nhiều Hề tộc dân chúng cùng dê bò đang hốt hoảng bỏ chạy. Trong lòng Tần Tiêu thầm hài lòng, xem ra Hoàn Tử Đan đem lệnh của mình chấp hành không tệ lắm. Khi đến giữa trưa, Tần Tiêu cho đại quân ngừng lại an bài mọi người nghỉ ngơi ăn cơm. Đại quân xuất hành mỗi người mang theo mười ngày lương khô, nhẹ nhàng hành động, không mang theo nhiều đồ quân nhu, đây là cách phân phối khi đánh du kích.

Mặc Y lập tức dỡ xuống gói lương khô, cầm bình nước da dê đưa cho Tần Tiêu, ghé vào tai hắn nói:

- Huynh thật sự yên tâm cho hảo đồ đệ của huynh dẫn theo nhóm thiên binh mở đường tiên phong phía trước sao? Nếu gặp phải cường địch hoặc là tình huống gì đặc biệt phải làm sao bây giờ?

Tần Tiêu mở gói lương khô lấy ra hai bánh nướng áp chảo đưa một cái cho Mặc Y, hờ hững nói:

- Phía trước đã phái ra nhiều thám báo như vậy, tự nhiên là có tác dụng, hiện tại gần đây cũng không có nhiều địch quân. Hơn nữa Hoàn Tử Đan lăn lộn trong Thiên Binh Giám ba năm, hẳn là có thể ứng đối các tình huống. Ngọc không mài không thành khí, nếu mãi xem hắn là nhi đồng, khi nào hắn mới có thể độc bá một phương?

- Phải rồi phải rồi, sau này huynh cũng đối đãi với các con như vậy, đúng không?

Mặc Y lườm hắn, nói:

- Nghiêm khắc có thừa, từ ái không đủ!



Tần Tiêu cười ha ha:

- Muội nha, thật sự là tràn đầy mẫu tính! Hiện tại nơi này là quân đội, đừng mang quá nhiều cảm tình riêng tư trộn lẫn vào. Ta lo lắng là làm sao đánh tốt chiến trận, làm sao bồi dưỡng được càng nhiều nhân tài.

Dứt lời Tần Tiêu cầm bánh nướng ném cho Tần Ảnh đang ngồi một bên.

Mặc Y nhẹ nhàng bĩu môi:


- Con của chúng ta sao, không cần trà trộn trong tay của huynh là tốt nhất, tốt nhất là đừng làm quan làm tướng.

- Ha ha, phải không?

Tần Tiêu tùy ý cười cười, trong lòng lại rõ ràng hiện ra hình ảnh của thê thiếp hài tử tại Giang Nam xa xôi.

Màn đêm buông xuống, nhiệt độ không khí trên đại thảo nguyên giảm nhanh. Gió tây lãnh liệt, thổi lên thảo nguyên phần phật không ngừng.

Hoàn Tử Đan mang theo ba trăm thiên binh nghỉ ngơi hai canh giờ lúc xế chiều, tinh thần phấn chấn tiếp tục ra quân. Đi thêm một đoạn về hướng đông bắc, đã đi tới biên cảnh giữa Đại Đường cùng Khiết Đan.

Khảo nghiệm chân chính cuối cùng đã tới. Hơn ba trăm người nhất thời cùng hưng phấn, trông mong gặp được một đội kỵ binh Khiết Đan, theo chân bọn hắn làm một trận. Đoạn đường làm “tiên phong” của bọn họ thật sự là quỷ dị lẫn đột nhiên, người Khiết Đan sẽ không nghĩ tới thái độ của Đại Đường lại có thể khác thường như vậy, sử dụng hình thức du kích chủ động phóng ra, hơn nữa còn phái ra một đội ngũ ít người như thế đi tiên phong phía trước. Nhóm người Hoàn Tử Đan không nhiều, hành động nhanh nhẹn, chẳng khác gì mũi đao nhọn đâm thẳng vào bụng của Khiết Đan.

Chuyển qua một con dốc thoải, xa xa gió rít, lóe lên ánh lửa!

Hoàn Tử Đan giống như hít thuốc kích thích, nhất thời tinh thần đại chấn, giương tay nghiêm túc thấp giọng nói:


- Dừng lại, phát hiện mục tiêu!

Tất cả mọi người tinh thần tỉnh táo, ngưng thần quan sát ánh lửa phía trước. Đống lửa phân tán, ước chừng hơn mười, đây là thói quen của người Khiết Đan. Nơi này là lều trướng của mục dân, mấy gia đình tạo thành một nhóm, đem dê bò của mình vây quanh ở giữa. Quả nhiên bên cạnh đống lửa còn có một bầy dê đang đi lại hoặc nằm dài nghỉ ngơi.

Hoàn Tử Đan lập tức nhận định đây là một nhóm mục dân ra ngoài chăn nuôi!

Hắn không nhịn được bật cười, trong lòng thầm nhủ: Không thể tưởng được ta suất lĩnh Thiên Binh Giám đi ra, nhiệm vụ đầu tiên lại là...đánh cướp!

Hoàn Tử Đan vươn tay, dựng thẳng ba ngón tay với mọi người, vung sang trái phải. Ba gã thiên binh ngầm hiểu xuống ngựa, thân hình thiểm nhanh biến mất trong màn đêm.

Thời gian một nén nhang trôi qua, ba gã thiên binh cùng hồi báo tình hình: Mười lăm lều trướng, gần bên không phát hiện có quân đội Khiết Đan.

Hoàn Tử Đan gật đầu, dựng thẳng hai ngón tay, hướng hai bên chỉ tới. Ba trăm người phía sau lập tức chia thành ba đội, hai đội nhanh chóng bọc sang hai bên, hình thành vòng vây cỡ lớn, đem mục dân Khiết Đan vây bên trong. Hoàn Tử Đan mang theo trăm người chậm rãi đi về phía trước.

Chờ khi vòng vây đã khép lại gần xong, Hoàn Tử Đan vung phượng sí lưu kim đang, tiếng huýt gió kỳ quái vang lên, ba trăm thiên binh nhất thời xông thẳng về hướng lều trại trước mặt!


Hơn mười hộ mục dân Khiết Đan đang nướng thịt dê ăn cơm, chợt nghe được thanh âm tiếng huýt kỳ quái cùng tiếng vó ngựa, không khỏi hoảng sợ cùng chạy ra. Trong tầm mắt nhìn thấy liền choáng váng, khắp bốn phía đều bị nhóm kỵ binh mặc khải giáp màu đen vây quanh! Những người kia phảng phất như nhóm ma quỷ đột nhiên buông xuống không chút dấu hiệu. Trong bóng đêm, mơ hồ nhấp nháy hàn quang, nhưng may mắn họ không sử dụng cung tên!

Mấy nam nhân Khiết Đan vội vàng lao về hướng buộc ngựa, nơi đó có cung tên của bọn họ!

- Sưu sưu sưu...

Vài tiếng gió rít xuyên phá bầu trời, mấy nam nhân Khiết Đan nhất thời dừng phắt người lại. Bởi vì bên chân bọn họ cắm mấy mũi tên thép ngăm đen!


Cung tên thật quái dị! Nhóm nam nhân Khiết Đan bị dọa đổ mồ hôi lạnh, chỉ cần nhích qua một tấc đã thoải mái xỏ xuyên qua thân thể bọn hắn!

Mấy nữ nhân nhất thời hét rầm lên, hướng nam nhân của mình chạy qua chen chúc thành một đoàn.

Hoàn Tử Đan nhìn nhóm mục dân, cũng không có ý định giết chết bọn họ. Bởi vì kế hoạch của Tần Tiêu là cuối cùng bình định cùng dung hợp người Khiết Đan, nếu giết quá nhiều bình dân cũng sẽ không có ích lợi gì.

Hoàn Tử Đan thúc ngựa đi qua, tới cạnh đống lửa, hoàng kim giáp sáng lên rực rỡ, hắn dùng tiếng Khiết Đan hỏi:

- Các ngươi, là người Khiết Đan?

Mấy hán tử Khiết Đan nhìn vị tướng quân uy phong lẫm lẫm trước mặt, trong tay cầm một thanh binh khí thật kỳ dị mà bá đạo, trong lòng phát lạnh cố gắng lấy can đảm nói:

- Phải!

Hoàn Tử Đan lãnh liệt cười:

- Hiện tại các ngươi có hai lựa chọn. Thứ nhất, chết trên lưng ngựa. Thứ hai, làm tù binh của chúng ta!

Nhóm thiên binh chung quanh cùng rống lên, vung cao cánh tay!

Lần này nhóm người Khiết Đan nhìn thấy thật rõ ràng, trên cánh tay những quân nhân kia buộc chặt một loại cung nỏ kỳ quái, mũi tên đen bóng lóe sáng hàn khí đoạt tâm phách người.

Hai ba mươi người Khiết Đan chen chúc thành một đoàn, các nam nhân rút loan đao, gắt gao che chở nữ nhân phía sau. Bọn hắn không chút cam lòng nhìn đàn dê bò bên cạnh mình, nhìn qua giống như muốn liều chết tới cuối cùng!