Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 744: Tiểu lão hổ phát bưu (2)




Một trận mưa tên đi qua, lại không có chút động tĩnh.

Cát Lỗ giận tím mặt quát to:

- Chia ra hai đường, hướng trái phải xung phong liều mạng!

Kỵ binh Khiết Đan dũng mãnh thiện chiến nhất thời phân thành hai đường, như nước thủy triều tách ra, hướng hai bên đánh tới.

Hoàn Tử Đan nhìn thấy những cây đuốc di động, không khỏi cười lạnh, vung tay:

- Triệt!

Các thiên binh mai phục bốn phía hướng theo phương hướng nam bắc cùng nhau lui về.

Hai cỗ kỵ binh Khiết Đan tức giận rít gào hùng hổ bổ nhào tới, lại không nhìn thấy bóng người nào, nhất thời giận dữ.

Đây là đánh giặc hay là đánh quỷ?

Trong lòng Cát Lỗ kêu to không hay, vội vàng quay đầu ngựa mang theo một bộ phận thủ hạ tụ tập vào trung tâm, mặt khác cho một cỗ kỵ binh Khiết Đan do thiên tướng suất lĩnh hướng trung tâm chạy tới.

Hai đội ngũ hợp cùng nhau, lại lắc đầu kêu lên:

- Không gặp được người!

Cát Lỗ nhất thời giận đến muốn hôn mê:

- Thật sự kỳ quái!

Cũng may hắn cũng không quá ngu ngốc, ánh mắt xoay chuyển một vòng, lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ, tắt đuốc!

Đám người Hoàn Tử Đan giấu trong bóng đêm, nhìn ánh đuốc xa xa bị dập tắt, không khỏi mừng rỡ - đến thời cơ!



Hoàn Tử Đan vung tay lên, hơn ba trăm người nhất thời giống như mãnh hổ xuất quan, hướng phía trước xông tới!

Bởi vì trong khoảnh khắc hiện tại người Khiết Đan đột ngột rơi vào trong bóng tối, căn bản còn chưa kịp thích ứng! Chỉ trong nháy mắt đó là thời cơ tốt nhất tàn sát bọn hắn!

Ba trăm người không hề kêu gọi, không rít gào giận dữ, chẳng khác gì u linh trong đêm tối lao nhanh tới. Đợi khi người Khiết Đan nghe được tiếng vó ngựa thì đám người Hoàn Tử Đan đã vọt tới trước mặt!

Ba trăm chiến mã huấn luyện nghiêm chỉnh đã thói quen tập kích trong đêm giống như mũi tên rời cung, bắn nhanh về hướng người Khiết Đan.

Cát Lỗ nhất thời hoảng hốt, tức giận kêu lên:


- Đến rồi, các huynh đệ nghênh chiến!

Giọng nói chưa dứt một trận mưa tên dày đặc đánh úp lại, nhất thời thanh âm thảm thiết vang lên khắp bốn phía.

Mỗi thiên binh chỉ trong khoảnh khắc đã bắn ra ba lượt tên. Hơn hai ngàn mũi tên giống như có thêm ánh mắt bắn thẳng vào đội ngũ kỵ binh Khiết Đan. Bọn hắn sờ soạng trong bóng đêm hồi lâu mới quen thuộc được đêm tối. Trên người bọn họ lại thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng, đủ làm cho họ đi gặp tử vong!

Cát Lỗ nhất thời hoảng sợ không thôi, còn chưa giao chiến mà nhóm người của hắn đã tổn thất gần nửa, hơn nữa hắn căn bản không biết đối phương có bao nhiêu người!

Những quái vật giống như quỷ hồn kia mạnh mẽ lại nhanh như tia chớp, không có tiếng trống, tiếng tù và, thậm chí không nghe tiếng chỉ huy quát tháo.

Chẳng lẽ thật sự là quỷ?

Nghĩ đến đây, trong lòng Cát Lỗ hoảng hốt:

- Các huynh đệ, triệt, lui lại!

Nhất thời binh lính Khiết Đan cũng đang kinh hoảng như hắn liền như nước thủy triều thối lui ra sau, chật vật không chịu nổi.

Nhưng khoái mã của đám người Hoàn Tử Đan đã giết tới trước mặt, từng lưỡi đao lóe ra hàn quang kỳ dị thoáng hiện, những chiến sĩ mặc giáp đen giống như đao phong cắt thẳng vào đội ngũ kỵ binh Khiết Đan.

Bất kể là tiến lên tập kích bất ngờ hay cận chiến vật lộn, những binh sĩ Khiết Đan làm sao là đối thủ?


Hoàn Tử Đan vung lên phượng sí lưu kim đang, dẫn đầu chém bay tướng kỳ quân địch, trầm giọng quát:

- Giết sạch bọn hắn!

Từng ánh đao quỷ dị nhấp nhoáng, thiên binh tướng sĩ giống như quỷ sai thu hồn, bắt đầu giết hại không chút lưu tình!

Cát Lỗ khàn giọng rống to, phát tiết nỗi sợ hãi thâm trầm nhất tận đáy lòng, hắn miễn cưỡng tiếp được một đao bổ tới, quay đầu vừa nhìn không khỏi sợ ngây người – đám sát thủ lãnh liệt tập kích trong đêm này, đã đem đội ngũ của hắn phân chia thành vô số khối nhỏ, chẳng khác gì dê bò bị nuôi nhốt, bắt đầu giết chóc không chút kiêng nể!

Ở trước mặt những sát thủ quỷ dị kia, hai ngàn thiết kỵ “tinh nhuệ” của Khiết Đan lại chẳng khác gì hài đồng ba tuổi, không hề có chút lực phản kích! Nếu không phải đại tướng đầu lĩnh quát khẽ một tiếng “giết sạch bọn hắn”, Cát Lỗ thật sự nghĩ rằng những kẻ này chính là quỷ hồn!

Từng đợt ánh đao bay lên, từng tiếng kêu thảm thiết phát ra, thiên binh tướng sĩ đã hoàn thành xong vòng chiến đấu thứ nhất, xuyên thẳng qua đội ngũ Khiết Đan.

Mấy trăm chiến sĩ Khiết Đan phơi thây tại chỗ, nhưng nhóm thiên binh không chút tổn thất.

Mà đám người Cát Lỗ còn chưa biết đó là quân đội nào, tướng quân đầu lĩnh là ai, bọn hắn dùng là binh khí gì!

Nhóm người Hoàn Tử Đan vây quanh thành hình quạt, ngăn trở đường lui về hướng đông bắc của bọn họ. Mỗi người trấn định ngồi thẳng trên lưng ngựa, lẳng lặng nhìn gần ngàn kỵ binh Khiết Đan nằm dài trên mặt đất.

Cát Lỗ nhìn binh sĩ nằm đầy khắp chung quanh, không khỏi sợ hãi tận đáy lòng, tức giận hét lớn:


- Các ngươi rốt cục là ai?

Hoàn Tử Đan thúc ngựa mang theo tướng sĩ chậm rãi tiến tới vài bước, dùng tiếng Khiết Đan trả lời:

- Đại Đường quân nhân!

Đám người Cát Lỗ toàn thân phát run, tinh tế nhìn những bóng đen đang đến gần, thì thào kêu lên:

- Đường quân, khi nào lại trở nên lợi hại như vậy? A, Lang Ma tướng quân!

Hoàn Tử Đan nhướng mày lớn tiếng quát:


- Bổn tướng chính là tiên phong dưới trướng Lang Ma tướng quân! Đối phó binh tôm tướng cua các ngươi còn chưa cần đại soái chúng ta ra tay!

Thân thể binh sĩ Khiết Đan chấn động, không hẹn mà cùng thúc ngựa lui ra hai bước.

Các thiên binh chậm rãi tới gần, Hoàn Tử Đan vung lên phượng sí lưu kim đang nhắm ngay Cát Lỗ, trầm giọng nói:

- Không muốn chết xuống ngựa đầu hàng!

Hàn quang lãnh liệt làm Cát Lỗ phát lạnh. Cho đến lúc này hắn mới nhìn thấy rõ thân hình những người tập kích kia. Nhưng lời nói vô lễ lẫn trào phúng của Hoàn Tử Đan làm hắn tức giận không chịu nổi, lớn tiếng rống:

- Các huynh đệ, bọn hắn ít người, liều mạng! Bắn tên!

Mũi tên của người Khiết Đan chính là lợi khí giết người hung hãn nhất của bọn họ!

Cát Lỗ còn chưa nói xong, trước mặt đã có trận mưa tên bắn tới. Cộng thêm những kỵ binh Đường quân kia chẳng khác gì u linh bay lên trong đêm đen, thật khó nhìn thấy rõ thân hình của họ.

Những mũi tên của người Khiết Đan bắn loạn đầy trời, Hoàn Tử Đan đứng khá gần nhất thời bị mưa tên vây quanh, tinh thần phấn chấn múa vũ khí ngăn cản, trấn định tự nhiên chậm rãi lui về phía sau. Trong đêm đen các thiên binh cũng phát tên, tiếp viện Hoàn Tử Đan.

Hoàn Tử Đan bình yên vô sự thối lui ra xa, lại nghe được tiếng hừ đau đớn bên người – có vài tướng sĩ thiên binh bị trúng tên!

Tuy rằng mọi người mặc loại khải giáp phòng ngự thật tốt, nhưng vẫn còn vài nơi yếu ớt như tay hoặc đầu. Hoàn Tử Đan thúc ngựa tới gần nhìn thấy có người trúng tên vào mắt, ngoài ra có vài người bị tên bắn trúng nhưng không xuyên thấu được khải giáp nên không bị thương.

Trong lòng Hoàn Tử Đan không khỏi cả kinh: Phá hủy, tổn hại một thiên binh!

Thiên binh bị thương cắn chặt răng nằm trên ngựa, không rên một tiếng thúc ngựa lui ra sau. Hoàn Tử Đan phái hai người che chở hắn lui về.

Chứng kiến huynh đệ bị thương, trong lòng Hoàn Tử Đan giận dữ trầm giọng:

- Giết sạch bọn hắn, không lưu lại tên nào!