Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phong Lam

Chương 9: Sinh tồn trong giếng nước




Chương 9: Sinh tồn trong giếng nước

Hắn rên rỉ một hồi rồi rơi vào im lặng, Tịch Lam nhắm mắt cố liện kết các sự kiện lại với nhau: “Con rùa bự biết nói, có vẻ đã trải qua c·hiến t·ranh với loài người, q·uân đ·ội điều động quy mô lớn vào ngày hôm ấy, không thấy tiếng súng hay pháo…” Cuối cùng Tịch Lam đưa ra kết luận:

- Con rùa này rất khủng bố, ngay cả q·uân đ·ội trên đảo cũng không dám động chạm vào nó. Chỉ riêng việc có thể tự mở cổng không gian đến thế giới khác đã khiến nó trở thành mối nguy hiểm cấp thế giới. May thật đấy!

Tịch Lam vui vẻ trở lại, quả thật cái cảm giác đối đầu với sinh vật mạnh mẽ như vậy mà còn sống rất là tuyệt diệu. Hắn lật người, ho lên sù sụ, con rùa kia nói là thế giới này có những “Con bọ chét màu xanh”. Hẳn là chỉ q·uân đ·ội của quốc gia nào đó, dù sao từ sau ngày tận thế, có rất nhiều cánh cổng không gian kết nối trái đất đến nhiều thế giới khác nhau, mở ra kỷ nguyên đại khai phá mới của loài người.

“Xoạt” Tịch Lam lần mò mở cái túi mà hắn c·hết sống ôm lấy lúc bị lão rùa già xả nước. Bên trong ngoài khẩu súng lục, một ít đạn, bình thủy tinh chứa tủy sống, hai túi đường trắng nhỏ thì chẳng còn gì nữa cả.

Sau khi cởi hết quần áo ướt sũng nước biển, Tịch Lam nằm co ro mà cố chợp mắt một chút. Kể từ lúc đến đây, cơ thể của hắn trở nên uể oải, nặng nề, đầu thì cứ ong ong như bị say sóng, tai ù đi, phổi co thắt lại, mũi liên tục chảy máu, chỉ việc thở thôi cũng đã cố hết sức rồi. Có lẽ đây là triệu chứng của việc đột ngột di chuyển đến nơi có áp suất không khí cao, thật may mắn khi Tịch Lam đã không còn là người bình thường, chỉ cần sống sót qua đêm nay, các vật liệu nano sẽ giúp hắn thích nghi với điều kiện mới nhanh chóng.

Khi hắn mở mắt lẫn nữa thì ánh sáng mặt trời đã lên, hào quang rực rỡ. Hóa ra nơi hắn đang ở là một cái hố sụt, ánh nắng ấm áo từ phía trên cao chiếu qua miệng hố thật ấm áp, Tịch Lam vui mừng, hắn ngay lập tức bò đến bên một tảng đá lớn để hong khô người.

Nhưng cũng chỉ phơi được một lúc, làn da của Tịch Lam đã đỏ ửng và ngứa rát, có vẻ như bức xạ mặt trời ở nới này cao hơn nhiều so với trái đất. Hắn ngay lập tức bật dậy, nhảy vào chỗ mát theo phản xạ nhưng lại bị té.

- Sao lại như vậy?

Tịch Lam khó hiểu nhưng sau vài lần bật nhảy, chạy loanh quanh thì hắn liền phát hiện ra cơ thể của mình nặng hơn trước rất nhiều mặc dù hắn đang k·hỏa t·hân.

- Trọng lực cũng tăng lên sao? Hóa ra tối qua ta cảm thấy chóng mặt, khó thở, mệt mỏi là do thay đổi về trọng lực sao!

Hắn lẩm bẩm tính toán một hồi thì ước tính được trọng lực của hành tinh này nhỉn hơn trái đất từ 1.5 đến 2 lần, khí quyển cũng dày đặc hơn. Con người nếu không có quần áo hỗ trợ thì sẽ bị sốc mà tổn thương nội tạng. Rất may là có vẻ thành phần khí quyển na ná trái đất nên hắn có thể thở được, ngoài ra đám vật liệu nano trong cơ thể cũng làm việc rất hiệu quả nên hắn có thể thích nghi ngay với môi trường mới này mà không cần thông qua huấn luyện.

Nhưng có một điều mà hắn không hài lòng, các ưu thế do vật liệu nano và cải tạo thể chất mang lại chỉ giúp hắn thích nghi chứ các tăng cường về sức mạnh đã không còn nữa rồi. Ở trái đất hắn là siêu nhân nhưng ở thế giới này thì chẳng khác gì người thường cả.

- Ài, ăn cái gì đó đã!

Tịch Lam chán nản, hắn lần mò theo vách hố tìm cái gì đó bỏ bụng. Thật may là dưới này có một rãnh nước ngọt nhỏ nên sống sót cũng không khó khăn lắm. Hắn lấy ít lá cây cùng địa y bện vào nhau làm quần áo, bắt ít côn trùng và rêu tảo để ăn. Côn trùng ở chỗ khỉ gió này vỏ rất cứng, lại khá to, nhiều con sặc sỡ còn có độc, gây bỏng rát kinh khủng. Rất may là hắn có vật liệu nano trong người nếu không thì cũng đ·ã c·hết vài chục lần do ăn bậy rồi.

Thực vật ở đây cũng rất khó ăn, lá rất dày, dai, thân cây thì vô cùng cứng, ngay cả chồi non cũng được phủ nhiều lớp bọc. Có vẻ chúng tiến hóa để chịu đựng trong lực và bức xạ cao nên là khá cứng chắc, không mềm và giòn như ở trái đất.

Sau vài tuần sống quanh quẩn dưới hố, cơ thể Tịch Lam cũng đã dần quen với môi trường khắc nghiệt của thế giới mới, hắn đã bồi các vật liệu nano vào các bó cơ và khớp xương khiến toàn thân trở nên cơ bắp và cứng cáp hơn, cái cảm giác nặng nề do trọng lực gây ra đã hoàn toàn biến mất.

- Ra ngoài thôi!

Tịch Lam tự nhủ để trấn an bản thân, nhặt dây thừng bện từ dây leo và quần áo xé sợi, cột một đầu vào một mỏ neo chữ thập làm từ hai nhánh cây cứng cáp cột lại. Hắn ngước nhìn lên phía trên miệng hố, tay xoay xoay sợi dây thừng để lấy đà. “Vút” hắn chụp thời cơ chuẩn xác rồi ném nó lên thật cao sau đó từ từ kéo xuống:

- C·hết tiệt, trượt rồi!

Tịch Lam chửi thề, miệng hố này thẳng đứng, không cao lắm, xung quanh lại có rất nhiều cây. Mấy ngày qua hắn đã tìm kiếm lối ra nhưng ngoài cái lỗ ấy ra thì không có nơi nào khác nữa, đất đá xung quanh chủ yếu là cao lanh và đá vôi, có thể đào đường hầm đi lên nhưng sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Cái hố sụt này thuộc dạng cổ lọ, xung quanh không gian phình to ra, không có chỗ để đóng cọc làm thang đi lên, vậy nên cách duy nhất là làm dây thừng, cố hết sức ném nó lên trên cao kia, để mỏ neo quấn vào cái gì đó rồi bám vào mà leo lên.

Kế hoạch là vậy nhưng sức mạnh của hắn hiện tại chả khác người bình thường ở môi trường trái đất là bao, cố sức ném bao nhiêu cũng không sao chuẩn xác được. Mỗi lần ném trượt, hắn lại chửi, lại bực tức, la lối um sùm. Sau vài ngày thì Tịch Lam chán nản, hắn nằm yên phơi nắng, mắt hướng về vách hang, nơi viết chi chít các vạch đếm ngày và các công thức tính toán.

- Không đủ lực à, không còn vật liệu nano nữa nên không thể tăng cường sức mạnh cơ bắp. Sử dụng thứ kia chăng? Không cơ thể ta sẽ không chịu nổi, nó không phải thứ tốt đẹp gì. Giá mà có một cái nỏ, cái nỏ, đúng rồi!

Tịch Lam vui mừng reo lên, hắn có “Cái nỏ” tại sao hắn không để ý đến việc này sớm hơn nhỉ, cách giải quyết cực kỳ đơn giản mà hắn chưa một lần nghĩ tới. Tịch Lam chạy vội đến bên bức tường, thay đổi lại số liệu. Hí hoáy một lúc, hắn cảm thấy rất hài lòng với kế hoạch mới nên bắt tay vào làm ngay.

Đầu tiên là dùng mảnh đá, vót mấy cái que thành hình dạng thích hợp, lấy súng ra, nhét nó vào nòng lớn, sau đó điều chỉnh lại lượng thuốc súng trong đạn cho phù hợp…

“Đoàng” Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, cái mỏ neo kiểu mới đã thành công bay ra khỏi miệng hang và móc vào một cái cây gần đó. Tịch Lam vui mừng, hắn dùng dây leo cột cái bình và khẩu súng quanh thắt lưng rồi leo lên.

Bên trên mặt đất thật là đẹp, Tịch Lam nhìn thấy phía trước là một thung lũng, có rất nhiều hoa cỏ kỳ lạ, xung quanh là một dãy núi hình vòng cung, rất hùng vĩ, kéo dài đến tận chân trời. Quay đầu nhìn lại nơi hắn vừa chui lên, hóa ra đó là một cái giếng nước trên sườn núi, xây theo phương pháp xếp chồng đá, có vẻ đã được bỏ hoang từ rất lâu, qua thời gian đã bị bào mòn thành một cái hố sụt cổ chai.