Chương 10: Ẩm thực nơi hoang dã
Tịch Lam dùng dây thừng cột mấy cái cây xung quanh lại, tạo thành một thứ dạng con bù nhìn rồi máng vào cửa giếng để đánh dấu. Hắn hiện tại chẳng có mấy vấn vương về thế giới cũ, chỉ qua tách ra khỏi nền văn minh tiến bộ và sống như người tối cổ thế này cũng chả hay ho gì. Vậy nên nếu cánh cửa này mở ra lần nữa hắn vẫn muốn quay lại trái đất để tích trữ trước sau đó mới đến thế giới này.
Khung cảnh đẹp như vườn địa đàng trước mắt Tịch Lam hiện giờ chẳng khác gì địa ngục. Mới xuống dưới thung lũng hắn đã nghe thấy tiếng mãnh thú rít gào rung động cả non sông, cây cối rung lên, chim chóc bay tán loạn. Tiếng kêu đáng sợ ấy khó chịu đến mức Tịch Lam phải ngồi thụp xuống, dùng hai tay bịt thật chặt tai mình lại.
Tịch Lam hướng mắt nhìn ra thật xa, nơi gần chân trời phát hiện cây cối liên tục đổ rạp, hình như có con gì đó rất lớn đang quần thảo ở đấy. Khoảng hai tiếng sau, cái âm thanh gào rống kia hoàn toàn biến mất, không gian xung quanh lúc này yên tĩnh đến đáng sợ.
- À hú uuuu…
Một tiếng sói tru kéo dài vang lên, sau đó toàn bộ thung lũng tràn ngập tiếng tru đáp lại. Tịch Lam rùng mình, tay lăm lăm khẩu súng. Hắn chưa từng cảm thấy sợ hãi như lúc này. Cảm giác đối đầu với lão chỉ huy không đáng sợ như vậy. Tiếng tru đó mang theo một loại uy áp mãnh liệt khiến hắn không thể không run rẩy.
- Cái này là nỗi sợ bản năng sao?
Tịch Lam nghiến răng, tâm trí của hắn rất bình tĩnh nhưng cơ thể lại không ngừng run, hắn không thể kiểm soát được nó, đó là một nỗi sợ hãi bản nguyên, ẩn sâu vào trong huyết quản của loài người. Nó đang nhắc nhở Tịch Lam rằng “Chạy ngay đi, thứ đó rất là nguy hiểm.”
“Bốp” Tịch Lam nghiến răng tát vào mặt mình thật mạnh, hộc cả máu miệng. Cú đánh này không thể giúp hắn ngừng run rẩy nhưng đã đánh bay cái suy nghĩ chạy trốn hiện ra trong đầu.
- Bình tĩnh lại nào!
Tịch Lam thì thào đủ cho bản thân nghe thấy, hắn biết bản thân không thể đánh bại thứ đã hạ gục con quái vật phá nát khu rừng ở phía xa kia được. Nhưng hắn cũng chẳng thể chạy vì tiếng tru vừa nãy ở khắp mọi nơi, tiếng tru của sói hắn đã nghe qua, tiếng tru này không giống lắm, uy lực, cường độ đều kinh khủng hơn nhiều. Nếu nó vẫn là sói vậy thì hẳn phải rất rất lớn, buồng phổi to, miệng và cổ họng rộng. Đánh nhau với một bầy sói như vậy càng là không có cửa sống, mà chạy trốn ư? Sói không bao giờ để vuột mất con mồi mà chúng đánh dấu cả.
Càng đi sâu vào thung lũng, Tịch Lam càng cảm nhận được sự hùng vĩ và khốc liệt của tự nhiên. Quá nhiều xương cốt mãnh thú rải rác khắp nơi, dị thảo, độc trùng, chen chúc nhau tranh dành cái ăn. Đáng sợ nhất là những con côn trùng dài cả mét cùng với các loài bẫy kẹp khổng lồ, lúc nào cũng bốc ra một mùi tanh tưởi.
Chỉ cần đi ngang qua bụi rậm là trên người có thêm vài con vắt to như ổ bánh mì que bám vào da thịt. Tuy đáng sợ là vậy nhưng Tịch Lam vẫn không dừng bước, có nano trong cơ thể nên hắn có thể tự thân kháng lại vài loại độc hữu cơ nồng độ thấp. Ngoài ra bên ngoài cơ thể Tịch Lam còn bôi lên một lớn hỗn hợp bột nhão làm từ đá vôi cùng các loài lá, cỏ có mùi hăng. Điều này khiến đám côn trùng nhỏ xíu muốn cắn xé máu thịt của hắn phải tránh xa.
Nhưng mấy con côn trùng ngoại cỡ thì chúng không để ý đến điều ấy, có vài con thử t·ấn c·ông Tịch Lam vài lần nhưng bị hắn cho ăn vài viên kẹo đồng, tuy không c·hết nhưng cũng thủng vài lỗ, đủ để bọn chúng rút lui.
- Bữa tối, đừng chạy!
Tịch Lam hét lớn và chạy theo một con rết khổng lồ, dài hơn hai mét thân của nó phải to bằng cái cặp của học sinh tiểu học. Vảy lưng của nó màu tím ánh kim, đạn bắn chỉ lõm không xuyên.
Nó t·ấn c·ông Tịch Lam một cách bất ngờ nhưng ai dè đó lại là một cái bẫy, Sau vài phát đạn, phần miệng và một vài khớp chân của nó b·ị b·ắn nát bét. Vảy thân của nó có thể chống đạn nhưng miệng, các khớp, lỗ khí trên bụng thì không.
Thời gian sống trong giếng đã dạy cho hắn cách g·iết mấy con côn trùng bự, hắn đã thử vô số cách để phá hủy lớp vỏ cứng chắc của chúng và có được những kinh nghiệm quý giá.
“Đoàng” Phát đạn quyết định vang lên, con rết to đùng ngửa bụng ra đất, giãy dụa một hồi rồi c·hết thẳng cẳng.
- Con rết to thật, xui cho mày là dám t·ấn c·ông tao.
Tịch Lam thở hồng hộc với một nụ cười chiến thắng, con rết này bự hơn rất nhiều so với những gì hắn thấy trước đây. Nhưng điều đó càng làm hắn phấn khích. Tịch Lam lấy ra một mảnh đá sắc bén, nhanh thoăn thoắt luồn lách xẻ thịt con mồi.
- Chân to như càng cua hoàng đế, thịt trắng bóc, chắc nịch. Có vẻ nồng độ oxy ở đây cao nên côn trùng mới to như vậy. Nhưng hình như không phải loài nào cũng to, có loài rất nhỏ, thật kỳ lạ, không tuân theo quy luật sinh học gì cả.
Hắn vừa làm vừa tấm tắc khen ngợi, vảy của con rết này rất mềm, không hề cứng cáp nhưng phía dưới lớp màng kitin ngoài là rất nhiều bó sợi colagen đan xen dày đặc, cấu tạo không khác gì vải chống đạn, vậy nên bảo sao bắn không xuyên.
Tịch Lam cắt lấy vài mảnh lớn, dùng chúng gói những cái chân dài bằng cánh tay lại với nhau như bó củi sau đó vác mang đi. Hắn cũng không quên cắt luôn túi nọc mang theo, thứ này có rất nhiều tác dụng, quý hơn vàng.
Từ một bụi rậm cách đó rất xa, có rất nhiều cặp mắt đang dõi theo từng hành động của Tịch Lam, sau khi hắn rời khỏi, những kẻ này đã đến và kéo những gì còn sót lại của con rết đi mất.
Sắc trời bắt đầu tối, Tịch Lam dừng lại bên cạnh một dòng suối nhỏ, có vẻ là do tuyết trên núi tan ra mà thành, nước chảy ra trong vắt, lạnh toát, mang theo chút bọt như là nước soda vậy.
- Cắm trại ở đây đi!
Tịch Lam hài lòng, hắn gom củi thành một đống to sau đó lấy ít thuốc mồi của viên đạn ra đánh lửa. Ở đây tạm thời không có nguồn cung đạn dược nên chúng rất quý, nhưng không nên vì thế mà tích kiệm. Hắn vẫn luôn giữ lại vỏ đạn sau mỗi lần bắn, chỉ cần kiếm được nguyên liệu là có thể lập tức chế tạo được ngay.
- Còn năm viên!
Tịch Lam nhìn vào băng đạn rồi thở dài, hắn cần một loại v·ũ k·hí khác để dùng thay cho súng. Nghĩ là làm, Tịch Lam dùng củi bắc lên một giàn hun khói, hắn đục lỗ và cắt tấm vảy rết theo kích cỡ cơ thể, dùng cành cây và dây leo làm khung, định hình cho nó. Sau khi làm bay hơi nước thì các lớp colagen sẽ cứng lại và thế là có một bộ áo giáp đơn giản.
Mấy cái chân kia thì rút hết thịt ra, cắt nhò rồi trộn với quả mọng, cây dại có mùi thôm, gói vào trong tấm da thừa, phủ bên ngoài một lớp đấtn sét dày rồi đặt xuống dưới đống lửa.
Sau đó lại tìm một nhánh cây thẳng, dài, gắn một mảnh đá sắc nhọn vào một đầu, dùng dây leo cột lại, dùng phần colagen bị nhiệt nung chảy cùng với nhựa cây làm keo phủ lên. Vậy là một ngọn giáo đơn giản đã hoàn thiện.