Chương 8: Lão rùa già
“Cạch” Tiếng lẫy vàng lên, Tịch Lam nín thở nhấc kíp nổ ra, từ từ đặt xuống nền cát rồi nhét quả mìn vào trong túi. Cứ như vậy, tới gần trưa thì hắn cũng bò được tới cạnh mép biển, trong túi của hắn có hơn 20 trái mìn K21.
- Phù! Lạnh thật…
Tịch Lam từ từ bước xuống nước, dùng vật liệu nano che lấp lỗ chân lông nhưng mà vẫn không thể ngăn cản cái lạnh thấu xương của nước biển đang chầm chậm thấm qua da, từng chút một, tựa như có ai đó dùng kim đâm liên tục vào cơ thể vậy.
Hắn tìm dòng chảy siết, có vân nước đan xéo để được kéo ra xa. Tịch Lam nằm ngửa, trôi lềnh bềnh giữa biển như một cái xác c·hết chương. Lại qua mấy ngày lênh đênh, lương thực và nước ngọt cũng đã dùng hết mà Tịch Lam vẫn chưa thấy bờ ở chỗ nào.
Trong lúc buồn chán, hắn nhìn thấy một đám rong biển lớn, nổi lềnh bềnh thì mừng như điên. Tịch Lam lật người, hết sức bơi về phía ấy rồi leo lên. Đám rong này hơi lạ, nhỏ như sợi tóc, vàng óng như tơ tằm, sờ vào cực kỳ thích.
Tịch Lam nhanh tay bện chúng lại thành một bè nổi. Đúng lúc này có một âm thanh vang vọng từ biển sâu tuyền tới:
- Con bọ chét đáng ghét, sao ngươi dám ngồi lên lưng ta?
Tịch Lam bị giọng nói này làm cho giật mình, hắn cảm nhận được dưới nước có cái gì đó rất lớn đang trồi lên. Hóa ra hắn đang ở trên lưng một con rùa rất lớn. Nó to như một tòa nhà ba tầng vậy.
- Ngươi biết nói?
Tịch Lam lúc này rất sợ nhưng hắn lại để cái tâm tò mò chèn vào, con rùa kia ngoái cái đầu to như cái ô tô nhìn con bọ chét nhỏ trên lưng mình sau đó một âm thanh vang vọng lại truyền tới:
- Tất nhiên ta biết nói, lũ bọ chét các ngươi luôn cho rằng bản thân là cái rốn của vũ trụ, các loài khác là hạ đẳng hơn mình.
Tịch Lam giơ hai tay về phía trước tỏ ý không muốn đánh nhau, hắn dùng giọng rất nhẹ nhàng và đầy thuyết phục:
- Quy lão gia, con người chúng ta đã rơi khỏi đỉnh chuỗi thức ăn từ mấy trăm năm trước rồi, giờ chúng ta cũng chỉ là một loài nhỏ yếu cần được bảo vệ thôi. Quy lão gia, xin mở lòng từ bi mà tha mạng cho ta, thịt ta không ngon đâu, ngoài ra ngài muốn ta làm gì cũng được.
Con rùa nhìn Tịch Lam đầy vẻ khinh thường rồi nó nói:
- Trước khi mặt trời lặn, ngươi phải làm sạch mai của ta, ta muốn nó thật bóng loáng. Nếu ngươi làm được ta sẽ suy nghĩ về việc tha mạng cho ngươi.
Tịch Lam nghe vậy thì méo mặt, cái mai của lão phải to cỡ sân bóng đá, làm sạch nó trước khi mặt trời lặn là không thể nào. Nhưng từ chối vậy chính là c·hết, nên chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười chấp nhận.
- Tạ ơn quy lão gia, ta sẽ bắt tay vào làm ngay!
Con rùa kia phì mũi một cái rồi nói:
- Hừ, ngươi nên nhanh lên, mặt trời sắp lên tới đỉnh đầu rồi.
- Dạ!
Tịch Lam mỉm cười giòn tan, con rùa kia cũng rụt cái đầu của nó xuống nước. Tịch Lam thở phào, hắn hiện tại không chạy được nên làm được tới đâu thì tới thôi. Vậy là hắn bắt đầu vào việc, đầu tiên là xử lý đám rong tóc này. Nó dính vào mai chắc như được khâu vào vậy, Tịch Lam phải dùng hết sức mới nhổ được. Rong tóc vừa nhổ ra liền thối rữa ngay lập tức, hôi rình.
Tịch Lam nhăn mặt nhưng hắn vẫn nín thở mà làm, đến gần chiều thì hắn cũng đã dọn xong đám rong rêu, trong lúc dọn hắn cũng tìm được vài vật hữu dụng như những mấy cái xác binh lính c·hết, trên thân còn mang khá nhiều trang bị và đạn dược.
- Xem ra con rùa này từng bị hải quân t·ấn c·ông hoặc là t·ấn c·ông họ. Trang phục này, mẫu đạn này khá cũ, có thể là đến từ các đất nước trước khi tận thế.
Tịch Lam nhìn những viên đạn có khắc “Sa - 7,62 - 2023” mà lẩm bẩm, nhiều viên đã rỉ sét không còn hình dạng nhưng những viên ở trong hộp đạn đều được bọc giấy dầu và nilon, vậy nên sau vài trăm năm vẫn còn nguyên vẹn.
Tịch Lam dùng răng xé lớp vỏ bên ngoài, mùi dầu thiu làm hắn muốn n·ôn ó·i nhưng hắn vẫn gắng chịu, dùng tay chọn ra vài viên nguyên vẹn. Tổng cộng tìm được hơn năm mươi viên.
“Cạch, cạch…” Tịch Lam ấn từng viên đạn vào băng, tiếng lò xo kẽo kẹt vang lên khô khốc. Hắn nạp đạn xong thì liền kéo khóa nòng, lên đạn. Âm thanh lách cách của các chi tiết kim loại va vào nhau nghe lạnh cả người.
Tịch Lam hướng súng thẳng vào một khối hàu và san hô lớn, hắn từ từ siết ngón tay. “Đoàng” âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, khẩu súng giật mạnh đến nỗi văng ra khỏi tay, đập gãy mũi Tịch Lam.
- C·hết tiệt!
Tịch Lam chửi đổng, tay nắn lại mũi nhưng lòng thì vui sướng. Hắn cảm thấy rất may mắn khi loại đạn cổ này vẫn dùng được, mỗi tội bắn xong khá nhiều khói, độ giật của súng cũng rất lớn.
Viên đạn này có vẻ làm từ hợp kim vonfram, rất cứng. Khối san hô ngay lập tức vỡ nát. Tịch Lam hài lòng, hắn dùng một nửa số đạn có được để luyện tay, nhân tiện dọn luôn mấy cái khối san hô cứng đầu.
Dù sao mai con rùa nay rất cứng, lại sáng giống kim loại vậy nên Tịch Lam không kiêng nể gì cả. Một số tảng san hô lớn hắn cho nổ mìn luôn. Sau khi mặt trời lặn cuối cùng hắn cũng dọn dẹp xong đống san hô.
Con rùa lúc này cũng ngóc đầu lên, thấy lưng mình ngổn ngang như bãi chiến trường thì tức tối. Tịch Lam không đợi nó nói mà chủ động chặn lời:
- Quy lão gia, xin khoan giận, hãy đắm mình vào trong nước và rung lắc trước đã!
Con rùa kia nghe vậy cũng miễn cưỡng làm theo, rất nhanh nó trồi lên lại với một cái mai sáng bóng và nhẵn nhụi. Nó nhìn cái mai mình rồi nhìn Tịch Lam:
- Con bọ chét, ngươi thua rồi. Luật là ngươi phải làm nó sáng bóng trước khi mặt trời lặn. Ngươi không làm kịp, lại còn bắt ta phải vận động, tuy ta rất hài lòng với cái mai lúc này nhưng sẽ không vì thế mà tha cho ngươi được.
Tịch lam nghe vậy thì khẩn khoản cầu xin:
- Quy lão gia, ta dù không có công lao cũng có khổ lao. Xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho ta tội c·hết, còn lại ngài muốn làm gì hay là lưu đày ta cũng được.
Con rùa bự do dự một lúc rồi nói:
- Được rồi, dù sao ngươi cũng không phải loại bọ chét màu xanh đáng ghét kia. Ta sẽ tha cho ngươi tội c·hết nhưng tội sống thì khó tha, như gợi ý của ngươi, ta sẽ lưu đày ngươi đến vùng đất của những kẻ bị ruồng bỏ. À mà mấy con bọ chét giống ngươi cũng đã qua đó rồi thì phải, tính ra ngươi cũng chẳng cô đơn.
Con rùa tự nói rồi tự suy tư, Tịch Lam không dám rời đi, xung quang bốn phía đều là nước, chạy không thoát. Sau một lúc con rùa mới đưa ra được phán xét thích hợp với hắn.
- Ta chỉ có thể mở cổng đến vài thế giới, mà mấy thế giới kia không thích hợp để lưu đày. Mà thế giới này kết nối với khu vực ấy nên mở cổng dễ hơn nên ta sẽ lưu đày ngươi ở đấy. Tuy nhiên ngươi sẽ không ở chung với lũ bọ chét màu xanh đáng ghét mà sẽ ở khu vực hoang vắng hơn. Phải, cứ như thế đi!
Tịch Lam còn chưa kịp mở miệng thì con rùa đã tạo ra một xoáy nước, nó xả Tịch Lam như là xả nước bồn cầu vậy. Tình cảnh thảm không nỡ nhìn.
“Khụ khụ” Tịch Lam ho sặc sụa, khi mở mắt ra thì hắn đã thấy bản thân ở một nơi ẩm ướt, tối tăm. Hắn ho lên cho ra hết nước trong phổi, sau đó nằm phịch dưới đất mà thở.
- Con rùa đen c·hết tiệt, có một ngày ta sẽ bắt ngươi nấu canh ăn cho bõ tức.