Lục Vy sợ hãi cuộn mình trong chăn. Cô không muốn nhìn thấy thế giới ngoài kia nữa, chẳng thà là cho cô chết đi. Cứ như vậy cô dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.
" Cạch. "
Tiếng mở cửa phòng vang lên tuy rất nhỏ nhưng cũng đủ làm cô giật mình tỉnh dậy. Bóng dáng một người phụ nữ bước vào, bà nhìn qua cô đang nằm trên giường rồi đi đến ghế sofa ngồi xuống.
- Cô đã suy nghĩ xong chưa ? Nếu xong rồi thì có thể ký vào đơn này.
Bà cầm lấy đơn ly hôn rồi đặt xuống mặt bàn. Đôi mắt vô hồn của cô nhìn về phía đơn ly hôn rồi lại nhìn bà. Cả cơ thể yếu đuối run rẩy mà ngồi dậy. Cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng, hôm nay trời lại rét cửa sổ thì mở mặc cho gió lạnh thổi vào.
- Con... con sẽ không ly hôn với Minh Lâm đâu. Chúng con yêu nhau là thật, chung sống cùng nhau là hạnh phúc. Tại sao mẹ phải bắt tụi con ly hôn ?
Giọng cô run rẩy, nước mắt vẫn còn đọng trên khoé mắt. Mẹ anh không nói gì chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra rồi đưa cho cô xem. Bức hình trong máy của bà là anh. Anh đang nằm bất động trên giường bệnh, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước. Trên đầu là một dải băng trắng cuốn quanh. Không những vậy bên cạnh anh còn có một cô gái khác. Bàn tay cô ta đang đan chặt lấy bàn tay anh, cử chỉ dịu dàng lại ân cần đến lạ. Cô giật mình, tay run run với lấy điện thoại của bà nhưng không tới.
- Minh Lâm... anh ấy... anh ấy bị sao vậy ?
- Trên đường về nhà nó bị tai nạn xe mất đi đôi mắt. Tình trạng đã qua cơn nguy kịch nhưng giờ nó chỉ nằm yên ở đó như một xác chết không hồn.
Cánh tay trong không trung của cô vô định mà rơi xuống. Mới ba ngày trước anh còn vui vẻ chạy đến ôm lấy cô, mới ba ngày trước anh còn hôn cô, còn nói yêu cô. Vậy tại sao bây giờ lại thành ra như này chứ ?
- Cô xem, chỉ vì cô mà nó chịu đựng biết bao nhiêu. Nó bị ba nó đuổi ra khỏi nhà còn chịu biết bao áp lực. Cô yêu nó xin hãy rời xa nó đi.
Lời nói của bà như đánh thẳng vào trong tim cô. Anh vì cô mà chịu đựng nhiều như vậy cô lại không hay biết. Có lẽ năm đó cô không nên yêu anh, có lẽ năm đó cô không nên gặp lại anh. Tất cả đều là do cô đi sai bước. Nhân duyên sắp đặt vốn dĩ cô và anh chỉ nên lướt qua nhau như hai người dưng. Là cô cố chấp ở bên anh.
- Nếu như cô đồng ý ly hôn với nó viện phí của chị gái cô sẽ do Phó gia chi trả. Theo như tôi biết thì chị gái cô mắc bệnh khá nặng, đúng chứ ?
Quả thực là chị Lục An đang mắc bệnh nặng lại thêm cả mẹ cô đã tuổi già sức yếu. Đối với điều kiện này cô cũng có chút động lòng. Chẳng lẽ cô phải từ bỏ hạnh phúc cả đời của mình để lấy tiền trả viện phí cho chị gái cô sao ? Từ nhỏ đến giờ luôn là vậy, mẹ cô lúc nào cũng thiên vị chị Lục An.
- Sao ? Cô đồng ý chứ ?
Thấy cô không trả lời bà liền lên tiếng hỏi. Lục Vy giật mình đưa mắt lên nhìn thì bắt gặp ảnh cưới của cô và anh. Trong ảnh là cô với bộ váy cưới trắng khoác tay anh chạy vào lễ đường. Gương mặt cô vui vẻ tràn đầy hạnh phúc. Thời gian sao lại ác độc như vậy chứ. Yêu một người đã khó, ở bên người ấy còn khó hơn. Bất chợt hình ảnh người con gái bên cạnh anh trong bức hình vừa nãy hiện ra trong đầu cô. Nếu cô rời đi anh sẽ có được hạnh phúc thì cô sẽ chọn rời đi. Cô không muốn anh phải cãi nhau với ba mẹ vì cô cũng không muốn vì cô mà anh phải chịu khổ. Ba năm... như vậy là quá đủ rồi. Năm nay cô mới hai lăm, tương lai còn ở phía trước, không có anh chắc cô vẫn có thể sống tiếp được.
- Con đồng ý, con sẽ ly hôn với Minh Lâm.
Giọng cô yếu ớt vang lên, cả người run run vì lạnh. Thấy cô đã nghĩ thông bà liền đưa cho cô đơn ly hôn.
- Quyết định sớm như vậy có phải tốt cho đôi bên không.
Cô cầm bút lên, nhìn đơn ly hôn đặt trên bàn mà do dự. Sau khi ký vào đây cô sẽ không còn là vợ anh nữa. Lúc đó cô sẽ lại độc thân, cô có thể làm điều mình thích còn anh lại có thể hoà thuận với cha mẹ. Như vậy có lẽ là cách tốt nhất cho cả hai.
Cô đặt bút xuống rồi nhanh chóng ký vào đơn ly hôn. Mẹ anh thấy vậy liền hài lòng đi đến cầm lấy. Đúng thật là cô đã ký rồi.
- Cảm ơn cô, lát nữa tôi sẽ dọn đồ cho cô. Nên nhớ sau này cô sẽ không được gặp lại Minh Lâm nữa.
Nói rồi bà cầm đơn ly hôn ra ngoài. Căn phòng tối trống trải lại chỉ còn một mình cô. Lúc này nước mắt cô mới lã chã rơi xuống. Lục Vy ôm chặt chiếc áo sơ mi của anh vào lòng rồi khóc nấc lên.
Cô nhớ mỗi lần cô khóc anh sẽ đến bên cô mà ôm lấy cô vào lòng mà dỗ dành. Cô sợ bóng tối anh sẽ ở bên cô thắp sáng màn đêm cho cô. Nhưng tại sao, tại sao bây giờ lại không có ai ở bên cô nữa vậy. Tất cả thực sự đã kết thúc rồi sao ?
- Minh Lâm, xin lỗi anh em không thể giữ lời hứa năm đó của em. Em không thể ở bên anh nữa, mong rằng sau này có ai ở bên anh người ta cũng sẽ yêu thương anh thật lòng.
Cô đứng dậy, lảo đảo đi về phía tủ. Căn phòng tối khiến cô không thể nhìn thấy gì. Bây giờ cũng đã khuya, cảm giác cô đơn lại ùa về.
- A.
Lục Vy vấp vào ghế mà ngã xuống sàn nhà. Chiếc nhẫn cưới trên tay cô cũng vì thế mà rơi xuống đất. Cô chỉ nghe thấy tiếng " leng keng " rồi không nhìn thấy nó nữa.
- Chiếc nhẫn... Minh Lâm...
Cô vội vã mò từng nơi trên mặt đất để tìm nó. Ít nhất cũng để cô giữ lại chiếc nhẫn ấy đến khi rời xa anh. Chỉ cần có nó ở bên cạnh cô sẽ có cảm giác như anh luôn ở bên cô. Mãi một lúc sau cô mới tìm được nó bên trong góc tường. Lục Vy vui mừng mỉm cười rồi đeo chiếc nhẫn vào tay.
- Minh Lâm... anh ấy vẫn ở đây.
Cô đứng dậy đi về phía cửa sổ. Trăng hôm nay vừa tròn, mây cũng quang, trên thành cửa sổ còn lưu lại một vài cánh hoa tử đằng. Cô nhặt một cánh hoa lên rồi ngắm nhìn. Có khi nào cuộc đời cô về sau cũng sẽ như này không, gió thổi đi đâu cô sẽ đi đó.
- Thiếu gia, mừng cậu trở về.
Cô nhìn xuống cổng lại thấy bóng dáng quen thuộc của anh đứng đó. Anh không còn vui vẻ, ôn hoà như xưa mà thay vào đó là vẻ mặt vô cảm. Bên cạnh anh là người con gái khi nãy. Cô khựng lại khi anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cô. Đôi mắt ấy nhìn cô nhưng sâu bên trong lại không có sự hiện diện của cô. Người con gái bên cạnh thấy anh chứ nhìn chăm chăm lên căn phòng của cô thì cũng nhìn lên. Lục Vy giật mình, đưa tay đóng cửa sổ lại rồi chạy vào trong.
- Minh Lâm, có chuyện gì vậy ?
- Không có gì.
Trước mắt anh bây giờ là một mảng đen u tối. Anh không thể nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô nữa rồi. Có lẽ từ nay đến cuối đời cũng không được nghe giọng cô nói. Anh nhớ cô, thực sự rất nhớ cô.