Trong một căn phòng tối, tiếng nức nở của một cô gái vang vọng khắp căn phòng. Đôi vai gầy run lên từng đợt, cô co người cố gắng lau đi nước mắt nhưng tại sao càng lau nước mắt lại càng rơi như thế. Chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân vô dụng như vậy. Nhìn đơn ly hôn trên mặt bàn, cô suy sụp hẳn.
Tại sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy ? Tại sao cứ phải trêu đùa cô như thế. Ông trời đã cho cô hạnh phúc sao lại cướp đi nó dễ dàng như vậy ? Nước mắt cô ướt đẫm cả một vùng đầu gối, hai bên tai như ù đi chỉ có thể nghe được tiếng gió rít từng cơn.
Căn nhà đã từng chất chứa biết bao kỉ niệm vui buồn, hạnh phúc của cô và anh bây giờ lại trở thành mồ chôn, vùi lấp đi tình yêu của cả hai. Cô không can tâm, cô muốn đi tìm anh, cô muốn gặp anh để ôm anh vào lòng mà khóc. Nhưng bây giờ đã không thể được nữa rồi, anh đang cấp cứu trong bệnh viện còn cô thì bị giam trong chính căn phòng có hơi ấm của anh.
- Lục Vy.
Cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn lại thấy anh đang ngồi ở giường dang rộng cánh tay. Cô lập tức nở nụ cười, đưa tay lau đi nước mắt rồi chạy đến bên anh.
- Minh Lâm, em thực sự rất...
Cô vừa kịp chạm vào anh thì anh liền biến mất. Cả người cô vô định ngã xuống giường. Trước mắt cô chỉ là chiếc áo sơ mi của anh. Lục Vy lại nức nở, cô gào khóc đập mạnh tay xuống giường.
- Tại sao ? Tại sao vậy hả ông trời ơi. Làm ơn trả Minh Lâm lại cho con đi, làm ơn đi mà...
Cô càng nói giọng lại càng nhỏ hơn. Cuối cùng không đủ sức để gào thét nữa cô cầm lấy chiếc áo của anh rồi ôm vào lòng. Mùi hương của anh vẫn còn thoang thoảng trong chiếc áo sơ mi này. Thơm quá, cô yêu cái mùi hương này yêu luôn cả anh.
" Lục Vy, anh yêu em. "
" Tiểu Vy à, em có đồng ý gả cho anh không ? "
" Sao em ngốc vậy chứ, anh đời này kiếp này chỉ yêu một mình em thôi. "
" Hậu đậu như này, em lại bị thương rồi, để anh xem nào. Em mà bị thương là anh cũng đau lòng lắm đấy. "
- Minh Lâm, em sắp không chịu đựng nổi nữa rồi. Anh mau quay về đi, Minh Lâm...
Nước mắt cô trào ra nơi khoé mắt. Cô và anh quen nhau khi còn đi học. Hồi ấy cô là một đứa nhút nhát còn anh lại là lớp trưởng vừa học giỏi, nhà giàu lại còn ấm áp. Năm đầu tiên cô và anh không nói gì với nhau cả. Năm hai cả lớp đi dã ngoại, lần đó là lần đầu tiên anh bắt chuyện với cô.
" Bạn học, có thể cầm giúp tớ cái áo khoác không ? "
Sau đó hai người cũng không còn nói chuyện với nhau nữa. Cho đến một ngày năm lớp mười hai, cô bị đuổi ra khỏi nhà vì cãi lời mẹ. Cô đã rất áp lực trong học tập nhưng luôn bị bà so sánh với chị hai. Lần đó cô không tự chủ được mà nói lại. Kết quả là cô bị đuổi ra khỏi nhà trong một đêm mưa tầm tã. Bước chân lang thang đi trên con đường quen thuộc, cả người cô thấm đẫm nước mưa. Rồi bất giác một cơn đau đầu ập đến, cô ngã xuống rồi ngất đi. Chỉ biết rằng lúc đó đã có một vòng tay đỡ lấy cô. Ấm áp, ấm đến nỗi cô không muốn rời xa.
" Bạn học, cậu tỉnh rồi sao ? Khi nãy đi trên đường tôi có thấy cậu bị ngất đi. Tôi không biết nhà cậu ở đâu nên mang về nhà tôi luôn, xin lỗi nếu cậu cảm thấy bất tiện nhé. "
Đó là lần đầu tiên cô đến gần anh như vậy. Sống mũi cao, gương mặt đẹp như tranh vẽ bất giác làm tim cô loạn nhịp. Tối hôm đó anh đã tận tình chăm sóc cô, mang lại cho cô sự dịu dàng mà bấy lâu nay cô không có. Từ khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt ấy cô biết bản thân đã yêu người con trai này mất rồi.
" Sau khi ra trường cậu muốn làm gì ? "
Đó là vào năm cuối cấp, ngày chia tay bạn bè. Anh đã giữ cô lại, hỏi cô về ước mơ sau này. Cô chẳng nhớ lúc đó cô đã nói gì nữa nhưng hình như là...
" Tớ muốn trở thành một nghệ sĩ piano. "
Để rồi năm qua tháng lại, cô sau khi kết thúc năm cấp ba đầy hoài niệm cũng đã bước chân vào cánh cổng đại học. Tưởng rằng như vậy là mãi mãi chẳng được gặp lại anh nữa nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cao liêu xiêu quen thuộc giữa đám đông cô lại bất giác loạn nhịp tim.
" Chúng ta lại gặp lại nhau rồi, bạn học Tô Lục Vy. "
Đó là lần đầu tiên anh gọi tên cô như vậy. Hai người học khác lớp nhưng mỗi lần ra chơi anh đều xuống tìm cô. Có lẽ như vậy mà dần dần cả hai có cảm tình với nhau.
" Tô Lục Vy, tôi yêu em. "
Đó là năm hai khi cô và anh học chung trường. Cả hai cùng có khoảng thời gian đẹp nhất ở bên nhau. Rồi tới khi kết thúc bốn năm đại học anh đã hẹn cô cho cô một bất ngờ. Lục Vy vẫn còn nhớ như in cái ngày hôm đó, anh trong bộ vest lịch lãm đã quỳ xuống cầu hôn cô trước sự ngỡ ngày của biết bao nhiêu người.
" Tiểu Vy à, em có đồng ý gả cho anh không ? "
Cô hạnh phúc gật đầu rồi ôm lấy anh. Một tuần sau hôn lễ của hai người được tổ chức. Hôm đó ba mẹ anh không đến anh chỉ cười rồi nói.
" Họ có việc nên phải ra nước ngoài. Mẹ anh nói rất buồn vì không được dự hôn lễ của chúng ta. "
" Không sao, em có thể hiểu cho ba mẹ mà. "
Hôm đó sắc mặt anh kém hơn bình thường nhưng vì niềm hạnh phúc của bản thân mà cô quên đi điều đó. Cho đến tận ba ngày trước cô mới biết rằng hôm đó không phải là ba mẹ anh bận không đến được mà là vì họ không chấp nhận đứa con dâu là cô.
" Ngày hôm đó nó đã quỳ trước mặt tôi và nói rằng nó nhất định phải cưới cô. Ba nó tức giận đã đưa ra điều kiện nếu nó chịu đủ hai mươi đòn roi mây sẽ cho nó cưới cô. Nó không những bị khuất phục mà còn chấp nhận bị đánh vì cô. "
Thì ra cuộc hôn nhân này vốn dĩ không nên có. Hai mươi đòn roi mây sau khi chịu xong anh đã phải nhập viện trong tình trạng nguy kịch. Da bị rách đến nỗi máu chảy thấm ướt áo sơ mi trắng. Cô hoàn toàn gục ngã trước sự thật kinh hoàng ấy. Thì ra ba năm chung sống với nhau ba mẹ anh chưa một lần gặp mặt là vì vậy. Thì ra ba năm chung sống cô không có tin vui gì là do cô vô sinh. Anh vẫn luôn giấu cô, anh nói rằng không cần con anh chỉ cần cô. Nhưng sự thật mãi là sự thật.
" Phó gia chỉ có duy nhất một mình Minh Lâm là con trai. Tôi mong cô hiểu cho chúng tôi. Phó gia cần con trai để nối dõi. "
Cô như không tin vào tai mình, mắt mờ dần đi rồi ngã xuống đất. Cô phải đợi anh về để hỏi rõ nhưng lại bị mẹ anh giam vào trong căn phòng này cùng một tờ đơn ly hôn. Cô không chấp nhận ly hôn với anh, cuộc sống của hai người bây giờ đang hạnh phúc thì tại sao phải ly hôn chứ ?
" Cô đừng cố chấp, một ngày cô còn chưa ký vào đơn ly hôn thì cô sẽ không được rời khỏi căn phòng này. "
Cứ như vậy ba ngày trôi qua, cô không ăn cũng chẳng uống chỉ mãi thương nhớ anh. Nhưng khi nãy hai tên canh cửa có nói chuyện với nhau, bọn họ nói... anh đang cấp cứu ở bệnh viện. Cô như vỡ oà, tụt xuống tận hố sâu. Tại sao chứ, tại sao cứ phải trêu đùa với cô như vậy ?