Anh được đưa đến một căn phòng xa với phòng của cô. Mẹ anh không muốn hai người gặp nhau, càng không muốn chỉ vì một đứa con gái mà anh bất chấp tất cả. Cô biết, cô hiểu, cô không phải con ngốc. Chỉ là cô không muốn nói ra hay chính xác hơn là cô không muốn tin vào sự thật này.
Minh Lâm đưa tay chạm vào tường rồi mò đường đi vào giường. Hôm trước khi anh đang ở công ty thì nhận được một cuộc gọi từ mẹ. Bà ấy nói cô ngoại tình còn muốn ly hôn với anh. Anh không tin nhưng bà lại đưa ra cả bằng chứng và ảnh chụp cô đang trên giường với một người đàn ông lạ mặt. Anh không tin là bao năm chung sống với nhau cô lại có thể đối xử với anh như vậy. Anh gọi cho cô... cô không nghe máy. Và rồi khi sự sợ hãi dồn đến đỉnh điểm anh đã lên xe lao về ngay trong đêm hôm qua. Anh không thể làm chủ được tốc độ rồi cứ thế mà xảy ra tai nạn. Anh mất đi đôi mắt nhưng đau hơn là anh đã mất đi cô.
- Minh Lâm, em vào được không ?
Bên ngoài là tiếng gọi cửa của Tử Linh. Cô biết tâm trạng của anh không tốt nhưng tâm trạng của cô cũng chẳng hơn anh là bao.
- Được.
Giọng anh nhàn nhạt vang lên mang theo vài nét buồn. Có lẽ nỗi đau trong lòng anh bây giờ là lớn nhất. Tử Linh mở cửa đi vào phòng, cô đảo mắt nhìn anh rồi mang tô cháo đặt xuống bàn.
- Anh ăn đi. Khi nãy em có nghe nói hôn lễ của chúng ta sẽ được tổ chức vào ngày kia.
Ánh mắt cô có chút buồn, bàn tay nắm chặt để trên đùi. Mạc Tử Linh là con gái đầu lòng của Mạc gia. Cô từ nhỏ đã mắc bệnh tim bẩm sinh không thể hoạt động mạnh, thể chất cũng vô cùng yếu đuối. Tuy vậy nhưng cô vẫn luôn ngoan ngoãn nghe theo lời cha mẹ, kể cả cuộc hôn nhân sắp đặt này với anh.
- Em với Lăng Sở sao rồi ?
Nghe đến hai chữ " Lăng Sở " tim cô lại nhói lên. Hai người quen nhau khi cô đi học thêm lớp vẽ còn hắn lại là nhân viên của một tiệm tạp hoá đối diện. Hắn lại quan tâm cô tận tình, chu đáo. Ngày qua tháng lại, đại tiểu thư Mạc Tử Linh của Mạc gia đã đem lòng yêu một cậu thanh niên mồ côi cha mẹ. Cô sợ chuyện này đến tai cha cô nên vẫn luôn giấu ông bà. Nhưng cho đến khi cuộc hôn nhân sắp được tổ chức Lăng Sở vẫn không hề biết đến sự tồn tại của nó.
Cô cúi đầu, nước mắt từ đâu mà lại trào dâng nơi khoé mắt. Trên tay cô là chiếc vòng tay hắn dành dụm từng đồng một khi đi làm để mua tặng cô.
- Em không biết nữa. Em chưa nói với anh ấy, em sợ anh ấy sẽ thất vọng.
Minh Lâm thở dài, cuộc đời sao lại trớ trêu như vậy. Chỉ vì lợi ích của bản thân mà cha mẹ sẵn sàng đánh đổi hạnh phúc của con cái. Anh và Tử Linh giống nhau nhưng anh mạnh mẽ hơn cô ấy.
- Em nên nói cho Lăng Sở biết đi. Đợi đến ngày kia khi em lên xe hoa cậu ta vỡ lẽ, lúc đó cậu ta sẽ càng đau khổ hơn.
Tử Linh cúi mặt xuống, tim cô đau như bị xé nát. Cô không biết phải đối mặt sao với Lăng Sở nữa. Cô sẽ nói như nào, sẽ giải thích ra sao ? Cô sợ hãi thế giới của ba mẹ cô, cô sợ hãi cái thứ được gọi là tình yêu thương của ba mẹ.
- Em sẽ sắp xếp thời gian nói với anh ấy sau. Anh ăn cháo đi, đừng để bị nguội.
Cô đưa tay lau đi nước mắt vẫn còn đọng lại rồi đứng dậy. Tâm trạng cô lúc này không tốt, cô muốn ra ngoài đi dạo.
- Tử Linh.
Anh lên tiếng gọi cô lại, bàn tay quơ quơ trong không trung rồi đứng dậy. Thấy vậy Tử Linh lập tức quay lại đỡ lấy anh ngồi xuống.
- Sao vậy ? Anh có chuyện gì muốn nói sao ?
Cô đặt anh ngồi xuống giường rồi ân cần hỏi. Minh Lâm đưa tay tìm lấy bàn tay của cô rồi nắm lấy.
- Tử Linh, giúp anh một việc. Chuyện này chỉ có em mới giúp được anh thôi. Coi như anh xin em, có được không ?
Giọng anh yếu dần, yếu dần rồi ngắt hẳn. Trong đầu anh lúc này lại hiện lên hình ảnh của Lục Vy. Cô đang cười với anh, đưa tay nắm lấy tay anh.
- Anh nói đi, giúp được em nhất định sẽ giúp.
Tử Linh cố gắng trấn an tinh thần anh rồi ngồi xuống trước mặt anh.
- Nếu như em có gặp Lục Vy, hãy nói với cô ấy là anh vẫn luôn tin cô ấy. Anh nhất định sẽ chờ cô ấy trở về.
Lời nói này của anh như con dao sắc cứa vào trái tim đang rỉ máu của Tử Linh. Nếu như lời này là do Lăng Sở nói ra thì sao ? Cô cũng không biết nữa nhưng cô cũng gật đầu đồng ý với anh.
Tử Linh đẩy cửa ra ngoài để lại anh một mình trong căn phòng trống vắng. Minh Lâm im lặng một hồi rồi xoay người tìm điện thoại. Chỉ một lát anh đã tìm thấy điện thoại để trong túi áo vest của mình. Toan bật lên để gọi cô thêm một lần nữa thì anh chợt nhận ra thứ mà anh nhìn thấy bây giờ chỉ là một mảng đen vô tận.
" Lục Vy, anh rất nhớ em. Em mau đến đây và nói cho anh biết những điều mẹ anh nói không phải sự thật đi, chỉ cần là em nói thì dù có là nói dối anh vẫn sẽ tin tưởng và ở bên cạnh em mà. "
Nước mắt của người con trai rất hiếm khi rơi. Từ nhỏ đến giờ anh chưa từng khóc vì ai nhưng bây giờ anh lại khóc vì cô. Hạnh phúc đã có, bây giờ đau thương cùn đủ. Minh Lâm ôm lấy lòng ngực mình để giữ cho hơi thở ổn định hơn. Anh sợ mất đi cô, anh rất sợ.
Hôm nay trăng vừa cao, gió thổi lại lạng đến thấu xương. Đúng là thời tiết chiều theo ý người. Lòng người đau thương lại lạng giá vô cùng. Cuộc đời của bốn con người vốn đang rất bình yên lại buộc chặt lấy nhau. Tử Linh và anh vốn là anh em thân thiết từ nhỏ. Tuy thân như vậy nhưng hai người lại không hề có tình cảm với nhau. Đến khi lớn mỗi người lại có một ý chung nhân và cả hai luôn ủng hộ nhau. Nhưng ai biết được số phận ngày mai sẽ như nào. Người con gái anh luôn coi là đứa em gái thân thiết nhất bây giờ lại sắp trở thành vợ anh. Còn người anh yêu nhất lại sớm đã rời xa anh.
" Lục Vy, rốt cuộc em đang ở đâu ? Chỉ cần là em gọi tên cho dù có vượt bao xa đi nữa anh vẫn sẽ đến bên em. Chỉ cần đời này là em bao nhiêu khổ cực anh vẫn sẽ chịu được mà... "
Cứ thế anh chìm dần vào giấc ngủ với bao nỗi niềm suy tư. Còn cô lại đang tự giam mình trong một góc tường với căn phòng tối. Cái hình ảnh anh đi bên một cô gái khác chứ mãi quẩn quanh trong đầu cô. Lục Vy khó chịu cấu chặt lấy tay mình đến nỗi chảy máu.
Ngày mai cô phải rời đi rồi, cô chỉ xin cầm theo một bức ảnh chụp chung ngày cưới của cô và anh. Để mỗi lần nhớ anh cô sẽ lại mang nó ra để ngắm. Như vậy cô sẽ bớt nhớ anh hơn lại có cảm giác như anh luôn ở bên động viên cô.