Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi

Quyển 2 - Chương 278




“Các ngươi đừng nói nữa, ta muốn bình tâm suy nghĩ”

Kiều Sở cúi đầu kêu một tiếng.

Những người này dù sao cũng đã quen biết với nàng ít lâu, đều biết nàng là người trầm ổn, hiếm khi thấy nàng xúc động, vì thế bọn họ nhất thời cũng không dám nói thêm câu gì.

Đúng ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên vang lên mấy tiếng gõ cửa.

Tất cả mọi người ngẩn ra, không nghĩ tới sẽ có người tới gõ cửa vào lúc này, nhưng lập tức liền tỉnh ngộ, nghĩ người tới có lẽ là Thượng Quan Kinh Hồng hoặc là Phương Minh. Tứ Đại nói thầm một tiếng, đứng dậy ra mở cửa.

“Ngươi là…..”

Thanh âm nghi hoặc của Tứ Đại truyền vào, Kiều Sở cả kinh, lập tức nhìn Trữ vương, Trữ vương hiểu ý, mọi người đồng thời phi thân ẩn nấp, Mỹ Nhân thổi tắt ngọn nến trên bàn.

Dường như người tới không phải là người bọn họ quen biết.

Nếu để cho những kẻ không nên biết biết được Trữ vương và Tông Phác có mặt ở chỗ này thì sẽ rắc rối to!

Người tới tốc độ cực nhanh, Tứ Đại kinh hãi thét lên một tiếng, mà người nọ đã vào đến.

“Chủ tử đừng sợ”

Kiều Sở nghe giọng của Mỹ Nhân vang lên bên tai, trong bóng tối lờ mờ nàng nhìn thấy hai bóng đen lao vào đánh nhau.

Trong lúc nàng vừa sợ hãi vừa nghi hoặc không biết người nọ là ai, thình lình lại nghe đối phương cười khẽ, giọng của lão Thiết cũng vang lên trong bóng tối: “Mọi người cẩn thẩn, người này võ công cực kỳ lợi hại, bảo vệ Kiều chủ tử, lập tức tìm người thông tri gia”

Mọi người nghe vậy đều lấy làm kinh hãi, đang cùng người tới đánh nhau chính là lão Thiết, mà lão Thiết lại là người có võ công cao nhất trong cả đám, trong thiên hạ cũng chẳng có mấy ai có thể đánh lại, người tới rốt cuộc là ai?

“Khoan đã! Thế võ công này, người là……Sư tổ?”

“Ngũ gia, mọi người ra đi”

Kiều Sở còn đang ngẩn người, ánh nến trên bàn lại lần nữa được thắp lên, soi rõ cảnh vật trong phòng.

Một chân của Cảnh Thanh còn gác trên bệ cửa sổ, đang trong tư thế chuẩn bị nhảy ra ngoài đi cầu cứu, lúc này ai cũng có thể bị thương duy chỉ có Kiều Sở là không thể, nếu không gia nhất định là sẽ phát điên phát cuồng lên mất____hiện tại nghe lão Thiết nói, hắn mới rút chân nhảy xuống, đã thấy tất cả mọi người trong phòng đều đang giật mình sửng sốt nhìn lão Thiết quỳ trên mặt đất.



Lão Thiết tuy là nô tài, nhưng không ai không biết hắn là có bao nhiêu bản lĩnh cùng một một thân kiêu hãnh. Cả đời hắn chỉ phục tùng Thường phi và Thượng Quan Kinh Hồng. Rốt cuộc phải là ai nữa mới có thể khiến cho hắn phải quỳ trước mặt?”

Hơn nữa người nọ lại còn là một nam tử chỉ tầm ba mươi tuổi.

Gương mặt của hắn tuấn tú, thần sắc thong thả, từ tốn nói: “A Thiết, đứng dậy đi”

Lại còn xưng hô với lão Thiết như vậy? Mọi người càng thêm kinh ngạc, đột nhiên lại thấy hắn đi đến trước mặt Kiều Sở, hơi cúi đầu: “Đã lâu không gặp, tiểu thư vẫn khỏe chứ?”

Đến lúc này thì ai cũng chấn động đến ngây người, cả lão Thiết đang quỳ trên mặt đất cũng đứng dậy, biểu tình giật mình nhìn nam tử nọ cùng Kiều Sở.

Người này rốt cuộc là ai? Dường như là người quen cũ của lão Thiết, hơn nữa có vẻ như là bậc trưởng bối của lão Thiết, nhưng hắn lại quen biết Kiều Sở, mà đối với nàng lại rất là khiêm nhường có lễ.

Một tiếng ầm vang lên_tiếng đóng cửa phòng của Tứ Đại làm Kiều Sở từ trong hoảng hốt giật mình tỉnh lại, lập tức xoay người hoàn lễ: “Lữ tiên sinh, đã lâu không gặp, vậy là tiên sinh đã về thôn rồi?”

Nam tử gật đầu.

Lữ tiên sinh trong miệng Kiều Sở quả thật chính là Lữ Tống.

“Ta đã trở về, thái tử phi không phải là trong ngày các ngươi xuất cốc cũng đã được đưa về rồi sao?”

Kiều Sở lần nữa chấn động: “Nhược Tuyết chính là Kiều Mi, rốt cuộc nàng………”

“Có lẽ vẫn còn một ít cảm giác, nhưng đoạn trí nhớ trong những ngày kia thì đã không còn nữa, lệnh tỷ cùng lãnh chủ và đại phi đều là như thế. Đối với tiền duyên kiếp trước tiểu thư cũng không cần phải truy cứu sâu thêm, chỉ cần biết rằng từ này về sau nàng ấy chính là Kiều Mi”

Kiều Sở gật đầu, lại nghi hoặc hỏi: “Hôm nay tiên sinh đến đây có phải là…..”

Ánh mắt Lữ Tống phức tạp nhìn nàng: “Nếu không phải Lâm Lang nương nương thân mình đột nhiên không khỏe, sau lại thỉnh cầu ta dành cho ngươi và Duệ vương thêm một chút thời gian ở bên nhau, có lẽ ta đã đến đây sớm hơn”

Kiều Sở vừa mừng vừa sợ, vội túm lấy cánh tay Lữ Tống: “Tiên sinh biết Lâm Lang? Lâm Lang hiện giờ thế nào? Nàng có khỏe không, nàng không bị gì chứ?”

“Nàng đã thành thân, hiện giờ thì cũng không tệ lắm, về chuyện sau này thì cả ta lẫn ngươi đều không thể biết được”

Ít nhất hiện tại nàng khỏe là tốt rồi! Kiều Sở liên tục gật đầu, lòng cực kỳ kích động, vui mừng, sau đó nhớ tới lời hắn vừa nói, liền từng chữ từng chữ hỏi: “Thêm một chút thời gian ở bên nhau?”



“Đúng vậy, tình hình của tiểu thư ở bên này vốn Lữ Tống đều biết hết. Hôm nay Lữ Tống đến đây là để khôi phục lại trí nhớ cho Duệ vương” Lữ Tống cũng từng chữ từng chữ chậm rãi hữu lực trả lời, ánh mắt thâm trầm: “Cũng giống như chuyện của lệnh tỷ, sau lần này ta không thể nhúng tay vào làm thêm bất cứ việc gì nữa. Chuyện này, cuối cùng là làm khó tiểu thư, mong tiểu thư bảo trọng”

Hai người bên này nói chuyện, còn bên kia ngoại trừ Trữ vương, còn lại tất cả mọi người đều khiếp sợ không bằng phấn chấn, hình như nam tử này chính là người mà Kiều Sở đã nhắc đến, là người đã lấy đi trí nhớ của Thượng Quan Kinh Hồng!

Trữ vương nhìn lão Thiết, lão Thiết cũng chấn nhiên gật đầu: “Ngũ gia, sư phụ của ta là đồ đệ của sư tổ, ta trước đây có gặp qua sư tổ một lần, sư tổ là người tu hành phương ngoại, gia giao cho sư tổ không có vấn đề gì!”

Trữ vương cùng Tông Phác lại không thể không nghi hoặc khó hiểu, người tu hành phương ngoại thì cớ vì sao lại có dính dáng đến chuyện trần tục? Nhưng tạm thời cứ gác bỏ vấn đề đó qua một bên đã, chuyện quan trọng trước mắt nhất chính là nhanh chóng đưa Thượng Quan Kinh Hồng trở về Triêu Ca rồi khôi phục trí nhớ cho hắn! Hoàng đế lúc này đang cực kỳ phẫn nộ, giận Thượng Quan Kinh Hồng, cũng giận luôn cả Kiều Sở!

Lầu một khách điếm.

Tuy đêm đã về khuya nhưng những cái bàn ở khách điếm vẫn ngồi chật ních toàn người là người, đều là những khách nhân đêm nay nghỉ lại ở khách điếm, lúc này chưa ngủ cho nên đều kéo nhau xuống dưới lầu ngồi uống trà nhắm rượu, hoặc là nghe một vài người khác kể chuyện trên trời dưới đất.

Thời điểm khi Kiều Sở mang cõi lòng nặng trĩu đầy tâm sự đi xuống thì đám người Trữ vương đã phân ra ngồi ở mấy cái bàn ở bốn góc trong khách điếm. Đông Ngưng trước đó đã thay mọi người chuẩn bị mặt nạ da người, nếu không phải vừa rồi ở trong phòng nàng đã nhìn qua gương mặt dịch dung của bọn họ thì hiện tại thật đúng là nhận không ra.

Lữ Tống tạm thời đã tránh đi……Nhưng chính là, vừa rồi, sau khi nàng và Trữ vương vỗ tay lập lời thề, khi bọn họ một hàng rời khỏi phòng, Lữ Tống đột nhiên biến sắc, nàng nghe hắn nói, ta vậy mà lại không hề nhận ra, thân thể ngươi rõ ràng là…..

Nàng nghĩ những lời này tựa hồ như là hắn đang nói với nàng, thấy kỳ quái liền cắt ngang lời hắn, hỏi, tiên sinh nói như vậy là sao.

Lữ Tống trái lại giật mình, biểu tình kỳ lạ nhìn nàng, thấp giọng nói một câu, thì ra là ngươi chưa biết.

Nàng cười gượng, nói, ý tiên sinh là nói đến tâm tật của ta sao?

Trên người nàng có độc, nhưng chỉ trừ bỏ Tuyệt nhan đan ra, còn lại những loại độc khác đều đã được loại bỏ, kể cả độc của Kiều Mi. Giải dược đã được Thượng Quan Kinh Hồng điều chế, đêm trước khi nàng rời khỏi vương phủ, hắn đã tự mình đem tới cho nàng.

Hiện tại khiến cho nàng phải ăn bữa nay lo bữa mai cũng chỉ còn lại mỗi tâm tật!

Lữ Tống không nói thêm cái gì nữa, chỉ lôi ra một cái bình sứ, lấy một viên thuốc đưa cho nàng: “Thuốc này đối với thân thể ngươi rất có lợi”

Nàng tiếp nhận, ăn vào, quả thật có một cảm giác rất là thư thái. Thêm nữa nàng lại có một cảm giác mãnh liệt, biết là Lữ Tống sẽ không hại nàng, nhưng thần sắc của hắn quả thật rất kỳ lạ.

…….

“Chủ tử, đằng này! Bên cạnh bàn của em và Mỹ Nhân”

Tứ Đại lớn giọng đánh gảy dòng suy nghĩ của nàng, Kiều Sở gật gật đầu, hướng một cái bàn trong sảnh đi qua, rõ ràng nhìn đến nam tử thanh bào ở bàn kia đang kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, làm nghiêng cả chén trà, nước trà tràn ra đổ ướt cả tay mà cũng không hay biết.