Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi

Quyển 2 - Chương 279




Thượng Quan Kinh Hồng………

Không nói đến đám người lão Thiết đang ở đó, còn có cả Trữ vương bọn họ đang ngồi rải rác xung quanh nữa.

Hắn cư xử bình thường một chút có được không.

Kiều Sở thở dài, khi nàng đi đến trước mặt hắn, hắn lập tức đứng lên, ánh mắt lại càng thêm nóng rực.

Cảnh Thanh vốn đang ngồi bên cạnh hắn liền bị hắn đuổi đi: “Qua chỗ khác ngồi”

Cảnh Thanh lập tức dứng dậy tìm một chỗ ngồi khác. Kiều Sở đang chuẩn bị ngồi xuống, Thượng Quan Kinh Hồng đột nhiên đưa tay đỡ thắt lưng nàng, Kiều Sở phiền chán nghiêng người muốn tránh đi, hắn lại nói, chỗ này ướt. Ngữ khí rõ ràng, còn dùng ống tay áo đi lau cái bàn.

Kiều Sở ngẩn người, không chút suy nghĩ bắt lấy tay hắn: “Gọi tiểu nhị đến đi”

Nàng nói xong lập tức hối hận, trên tay ấm áp, đã bị Thượng Quan Kinh Hồng thuận thế cầm lấy, một đôi mắt gắt gao nhìn nàng, tròng mắt sáng rực chứa đầy ánh sáng khiến cho cả người nàng không được tự nhiên.

Nàng muốn rút tay ra, chỉ vừa mới động một cái, hắn đã nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng, làm mình làm mẩy trước mặt nhiều người như vậy có đẹp mắt không.

Kiều Sở nổi giận không được, mà không nổi giận cũng không xong, bực mình ngồi xuống, cắn răng nói: “Cũng biết ở đây có nhiều người, chàng còn không mau buông tay!”

Thượng Quan Kinh Hồng lại ghé sát bên tai nàng: “Ta đối xử với thê tử như vậy thì có cái gì không đúng”

Nhiệt khí thổi vào bên tai, Kiều Sở khẽ run lên, không giận ngược lại còn cười, cũng ghé bên tai hắn mà nói: “Chàng nếu còn như vậy, ta lập tức bỏ đi, cho dù có náo loạn đến mức phải hất văng cả bàn ghế thì ta cũng đi”

Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng tối sầm lại, từ từ buông nàng ra: “Ta đã chuẩn bị thức ăn, phòng bếp đang hâm nóng lại, hiện giờ để ta bảo bọn họ đưa lên, nàng ăn trước đã rồi nói sau. Ta không ăn mặn cho nên cần phải có Phương thúc đi theo giúp ta nếm thử, hắn nói được thì ta mới có thể để cho nàng ăn”

Kiều Sở lại sững người, qua một lúc mới nói: “Không cần, ta ăn một ít lương khô là được rồi”

“Không được!” Trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng không chút nào che dấu đều là đau lòng, còn có cả nghiêm khắc, thanh âm nhỏ nhẹ như dỗ dành: “Việc gì cũng được, nàng nói thế nào thì sẽ là thế ấy, nhưng duy chỉ có sức khỏe của nàng là ta……………”

“Đủ rồi, không cần nói nữa!”

Vẻ mặt như vậy, cho đến nay chưa từng xuất hiện trên mặt hắn, hắn không cần phải để nàng nhìn thấy vẻ mặt như vậy! Kiều Sở đột ngột cắt ngang lời hắn, bất giác thanh âm bén nhọn cất cao hơn bình thường, làm cho những người ngồi xung quanh phải giật mình nhìn lại. Đám người Trữ vương và một bàn mấy người lão Thiết đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, còn những khách nhân khác thì hoặc nâng mắt hoặc quay đầu nhìn nàng.

Thật không biết lúc này trong mắt mọi người nàng là một nữ nhân thế nào? Chắc hẳn đều nghĩ nàng là kẻ xấu thôi. Một nữ nhân trên mặt có một vết sẹo xấu xí dữ tợn, lại còn không biết điều.

Lúc ra khỏi Triêu Ca, nàng vì muốn có một cuộc sống chân chính tự do cho nên không còn mang khăn che mặt nữa.

Một tiểu cô nương bé nhỏ ngồi ở bàn bên cạnh nhìn thấy nàng, giống như bị dọa, “Oa” một tiếng liền khóc lên. Trong lòng Kiều Sở cười khổ, xem ông bà cha mẹ cẩn thận dỗ dành đứa bé, ánh mắt có chút trách cứ nhìn về phía nàng. Nhưng có lẽ là vì nhìn thấy một bàn của nàng toàn là thanh niên cường tráng, khí thế bất phàm cho nên dù có bất mãn cũng không dám ý kiến.

Lúc này không ngờ lại có một đại hán râu ria đầy mặt cười lạnh nói, đúng là ác phụ! Bộ dáng đã xấu xí như thế, còn dám______

Giọng nói dõng dạc của đại hán bỗng dưng nín bặt!

Theo ngay sau đó là tiếng đổ vỡ trên đất.

Nguyên lai là một tiểu nhị đang bưng rượu cùng thức ăn vừa lúc đi ngang qua bàn của đại hán kia thì không biết là bị cái gì dọa cho khiếp sợ, buông luôn cả khay thức ăn xuống đất.

Đập vào mắt mọi người là một nửa chiếc đũa đang cắm sâu vào trên cánh tay của đại hán, khiến cho hắn không ngừng thống khổ la hét, máu loãng trên cánh tay chảy ròng ròng xuống đất. Những hán tử ngồi cùng bàn với hắn đều là người giang hồ, lúc này đều đứng bật dậy, phẫn nộ trừng mắt nhìn thanh bào nam tử vừa mới vô duyên vô cớ đả thương người.

Lòng Kiều Sở mạnh nhảy dựng, Thượng Quan Kinh Hồng hơi thùy mâu, nhìn vết thương trên bàn tay như bạch ngọc, nửa cây đũa còn lại vẫn đang nắm chặt trong tay.

Khóe miệng hắn nhếch lên, trở tay ném nửa chiếc đũa xuống đất, lực đạo mạnh đến nỗi đầu đũa cắm sâu vào trong đất, lưu lại trên mặt đất một cái lổ nhỏ____

Cả hán tử bị thương lẫn những hán tử cùng bàn đều kinh hãi, nhìn cái lỗ hổng do nửa chiếc đũa xuyên qua tạo thành mà lòng phát run. Nội lực thâm hậu như vậy……..

“Chi phí ăn uống hôm nay của các vị hết thảy để ta trả. Coi như là thay nội tử của ta cáo lỗi”

Thượng Quan Kinh Hồng nhìn về một bàn của tiểu cô nương vừa bị dọa khóc ở bên cạnh, một lão giả ngồi bên đó tựa hồ là ông nội của đứa nhỏ liền đứng dậy khom người.

Khách điếm vốn đã chìm trong im lặng, lão giả kia vội đứng lên hoàn lễ, xua tay liên tục, run giọng nói: “Không cần, không cần a”

Thượng Quan Kinh Hồng lại mị mâu nhìn mấy tên hán tử bên kia: “Nàng là người thế nào, không đến phiên các ngươi nói! Nàng là người thế nào, các ngươi thì biết cái gì!”

Hai chữ cuối cùng rơi xuống, sự áp bách trong giọng nói của hắn toàn bộ liền hóa thành sát khí lạnh lẽo.

“Mẹ ngươi, ngươi điên rồi, có nam nhân nào sẽ hành xử như ngươi, nàng ta chẳng qua cũng chỉ là một con đàn bà của ngươi mà thôi” Đại hán bị thương phẫn nộ nói, nhưng trong đầu hắn theo bản năng lại không ngừng nhắc chính mình chớ có nói thêm nữa.

Kiều Sở nhận thấy bốn phía ai ai cũng đều là thần tình khiếp sợ, nàng giật mình khôi phục lại tinh thần, đứng dậy lôi kéo Thượng Quan Kinh Hồng, tức giận nói: “Chàng đừng có nổi điên như vậy nữa có được không!”

Thượng Quan Kinh Hồng nhìn chòng chọc nàng một lúc, sau đó hướng Phương Minh phân phó: “Phương thúc, bảo tiểu nhị mang thức ăn lên”

Một bàn của bọn họ vốn lúc đầu nhìn thấy hai người đùa giỡn tâm vừa là lo lắng, vừa có chút buồn cười, nhưng hiện tại thì dây thần kinh của từng người đều căng như dây đàn. Phương Minh lập tức ứng lời, đứng dậy đi nhắc tiểu nhị vẫn còn đang giật mình chôn chân tại chỗ đem thức ăn lên.

Tiểu nhị vẫn đứng ngây ra như khúc gỗ, bị chưởng quầy nãy giờ vẫn im lặng đi đến lôi kéo, vội vàng nói :”Được, được, lập tức mang lên ngay!”



……..

“Nàng ăn một chút gì đi, nàng hôm nay đi một đường ngoại trừ một cái bánh mì thô còn chưa ăn cái gì tử tế nữa…”

Kiều Sở đang cắn chặt môi, chợt nghe thanh âm mềm nhẹ của Thượng Quan Kinh Hồng vang lên bên tai____hắn vẫn cứ một mực đi theo nàng, đến ngay cả việc nàng ăn cái gì cũng để ý kỹ như thế! Một cơn kích động phút chốc bùng nổ tự đáy lòng, nàng mạnh mẽ hất bàn tay hắn đặt trên đỉnh đầu nàng ra, kiềm nén cơn tức giận, từ tốn nói: “Mau xin lỗi đi. Không ai cấm được chàng cậy mạnh gây thương tích cho người khác, nhưng vũ lực không phải dùng cho những việc như vậy!”

“Hắn vũ nhục nàng, ta sẽ không xin lỗi” Thượng Quan Kinh Hồng thật sâu tự giễu cười, mâu quang u ám: “Ta làm sai, muốn bồi thường thì có gì khó khăn!”

Kiều Sở không hiểu ý hắn, nhưng động tác của hắn lại quá nhanh, “Ba” một tiếng, nàng sững người, đã thấy trên cánh tay hắn chảy xuống một đường máu, máu rơi xuống cả tay nàng, rõ ràng máu ấm nóng, nhưng một cảm giác lạnh lẽo không biết từ đâu lại thấm qua da thịt xuyên thẳng vào trong tim nàng.

“Gia_____”

Cảnh Thanh liền kinh hô, chưởng quầy cùng tiểu nhị đúng lúc này bưng thức ăn lên, nhìn thấy cảnh tưọng trước mắt, cái khay trên tay tiểu nhị lại lần nữa run lên, nhưng may mắn lần này không có bị đổ, mà trên tay rất nhanh liền nhẹ bẫng, nguyên lai là cái khay đã được thanh bào nam tử kia vững vàng đón lấy đặt lên trên bàn, lại đơn giản phân phó: “Lau bàn”

“Như vậy đã được chưa, nàng ăn cơm đi”

Thanh âm của hắn lại vang lên bên tai, Kiều Sở đăm đăm nhìn tiểu nhị chịu khó chà lau cái bàn trước mặt, nắm chặt bàn tay đã đổ đẩy mồ hôi, hiện tại nàng thật sự không biết nàng phải nói cái gì, muốn làm cái gì, mơ hồ trước mắt chính là vết thương vẫn còn chảy máu vì bị đũa đâm trên cánh tay trái của Thượng Quan Kinh Hồng.

“Gia, nô tài thay người xử lý vết thương” Cảnh Thanh gấp đến độ không để ý đến cái gì khác, cũng chẳng nhìn thấy ánh mắt nhắc nhở của lão Thiết và đám người một bàn Trữ vương, đã chạy vội đến bên cạnh Thượng Quan Kinh Hồng.

“Không cần, ngươi qua kia băng bó cầm máu cho hắn đi”

Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng giương lên, xẹt qua trên người gã đại hán râu ria đầy mặt.

“Nhưng gia………..”

“Cảnh Thanh, nghe gia phân phó”

Cảnh Bình trầm giọng nhắc nhở, còn chính mình thì phụ Phương Minh bày thức ăn ra bàn.

Bả vai Kiều Sở bị tay nam nhân kìm lại phát đau, nàng im lặng ngồi xuống, trơ mắt không tiếp nhận đôi đũa mà ai đó đưa tới trước mặt, chỉ quay sang nhìn lão Thiết: “Thiết thúc, thúc đến băng bó cho hắn đi”

“Không, nàng ăn trước đi đã”

Thượng Quan Kinh Hồng ngăn lão Thiết.

Kiều Sở hít một hơi thật sâu, không nói gì, tiếp nhận đôi đũa.

“Nàng tìm ta có chuyện gì?”

Đôi đũa trong tay hắn vẫn liên tục gắp thức ăn vào bát nàng, ánh mắt vẫn u ám, rồi ẩn ẩn có một tia nhu hòa, dừng ở bát cơm nàng đã ăn vơi đi một nữa. Kiều Sở nuốt xuống cơm trong miệng, buông bát, hỏi ngược lại hắn: “Không phải chàng đã sớm đoán ra trước rồi sao, hay nói đúng hơn là mọi việc đều xảy ra theo đúng như dự tính của chàng?”

Tiếng cười khàn khàn trầm thấp bật ra khỏi yết hầu của hắn, sau đó chậm rãi trở nên lãnh ngạnh.

“Kiều Sở, ta biết nàng đang nghĩ đến cái gì. Nhưng ta nói cho nàng biết, sự thật không phải như vậy! Nàng cho rằng ta vứt bỏ Duệ vương phủ chính là dụng kế một hòn đá trúng hai con chim, làm cho phụ hoàng càng thêm chắc chắn Duệ vương là người thà chọn mỹ nhân không chọn giang sơn. Còn nàng thì sẽ không đành lòng để ta tự hủy đi tiền đồ lẫn tính mạng mà theo ta trở về! Nhưng tin hay không tùy nàng, ta đã sớm dự đoán được Ngũ ca sẽ đến nhờ nàng khuyên nhủ ta, chính mình cũng hy vọng nàng có thể thay đổi chủ ý. Nhưng mặc kệ nàng có thay đổi chủ ý hay không thì quyết định của ta cũng sẽ không thay đổi. Ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi nàng! Chân trời góc bể này, Kiều Sở nàng đi đâu, Thượng Quan Kinh Hồng ta cũng sẽ theo tới đó!”

Kiều Sở chính đang hớp một ngụm trà, nghe hắn bình tĩnh nói ra những lời đó, tay nàng nhè nhẹ run lên, nàng cắn răng cầm thật chặt chén trà đang chực tuột khỏi tay. Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng đột nhiên có chút tuyệt vọng, rồi lại khơi mào một tia tà nịnh, mạnh mẽ kích một chưởng, nàng cả kinh không kịp hét lên một tiếng, mà cả người đã bị nhấc lên, bị Thượng Quan Kinh Hồng kéo qua ôm đến trên đùi hắn. Đám người lão Thiết nhanh chóng bao vây cái bàn lại, nháy mắt liền xuất hiện thêm mấy hắc y nam tử cũng rất nhanh tiến tới, đem cái bàn hai người đang ngồi vây lại không chừa một kẽ hở.

Thượng Quan Kinh Hồng đột ngột tháo mặt nạ xuống, thô lỗ ép nàng vào trong lòng.

Qua một kẽ hở thật nhỏ, Kiều Sở vẫn mơ hồ thấy được ánh mắt tò mò bốn phía nhìn lại, ở một bàn cách đó không xa, hai nam nữ trẻ tuổi đang âm thầm đánh giá bên này, còn có vài nữ tử thẹn thùng cúi đầu thì thầm to nhỏ nói gì đó, ánh mắt thì trừng thật to.

“Thượng Quan Kinh Hồng, chàng muốn làm gì?” Nàng sợ hãi thốt lên, thân thủ đi đẩy hắn ra, hoàn toàn quên mất trong tay vẫn đang cầm chén trà.

Tiếng đồ sứ vỡ vang lên, mùi trà thơm lan tỏa.

Kiều Sở giật mình, Thượng Quan Kinh Hồng đã bất chợt cúi đầu hôn nàng, miệng hắn ngậm lấy đôi môi nàng, tàn nhẫn cắn mút, nàng cắn chặt răng cự tuyệt không cho lưỡi hắn tiến vào, một tay của hắn vẫn đang nắm lấy thắt lưng nàng, đột nhiên hắn hơi tách khỏi môi nàng, còn tay kia thì nhanh chóng nhấn một cái thật mạnh ở ngay dưới nách nàng, một cảm giác ngứa ngáy đánh úp lại, nàng mới hô nhỏ một tiếng, lưỡi hắn liền nhân cơ hội mà xâm nhập vào trong miệng, cuốn lấy lưỡi, hung hăng cắn nuốt toàn bộ nước miếng trong miệng nàng, còn bàn tay to đột nhiên phủ ngụ trên bụng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve……Hắn ôn nhu dịu dàng, nàng cả người run rẩy, cảm thấy khuất nhục, tâm như bị bóp nghẹn, cái người điên này, chẳng lẽ hắn muốn bức nàng phải điên theo thì hắn mới cam tâm?

Nàng hung hăng đánh hắn, mãi cho tới khi hô hấp cũng dồn dập lên, hắn mới buông tha cho đôi môi sưng đỏ của nàng, môi lại vẫn dán trên môi nàng, lời lẽ không rõ ràng nhỏ giọng thì thầm: “Nàng ăn no rồi, nên ta…………Mấy ngày nay ta đi theo nàng, nhìn thấy nàng ăn những thứ lương khô rác rưởi kia, ta đưa nàng ngân phiếu, nàng lại không chịu dùng…Chịu đựng nhìn nàng ăn những thứ khó nuốt đó, chiu đựng không đi mắng nàng, chịu đựng không chạm vào nàng……Nàng có biết ta nhẫn nhịn đã muốn điên rồi không?”

“Kẻ điên, con mẹ nó ngươi là một cái người điên. Ngươi có là ngốc tử thì vẫn là một cái người điên, ngươi nói thả ta đi, là ngươi gạt ta! Con mẹ nó ngươi gạt ta!”

Thanh âm này vang lên tựa như chú ngữ, trong lòng Kiều Sở không hiểu sao chỉ cảm thấy thật đau đớn, nàng nén giận đã đến cực điểm, rốt cuộc vung tay tát cho hắn một bạt tai.

Thượng Quan Kinh Hồng chờ nàng đánh xong, lại nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng cười, vẻ ảm đạm u ám trong mắt lại càng tăng thêm: “Cuối cùng nàng cũng chịu nổi giận với ta, Kiều Sở. Ta không muốn nhìn thấy nàng đối với ta một chút cảm giác cũng không có, nàng không thể, nàng không được phép như thế!”

Kiều Sở chấn động, mãnh liệt nhắm mắt lại, hốc mắt chứa đầy nước mắt lạnh băng.

“Kinh Hồng, trở về đi, chúng ta cùng nhau trở về thôi”

“Không, Kiều Sở, ta biết nàng không muốn thế. Thậm chí trong lòng nàng hiện tại còn không có ta, trở về làm cái gì! Chúng ta cùng nhau sống một cuộc sống bình thường có được không, nàng thích làm cái gì thì sẽ làm cái ấy, muốn sống thế nào thì sẽ sống thế ấy, ta sẽ dùng cả tính mạng của mình bảo hộ không để cho Thượng Quan Kinh Hạo tổn hại nàng”

“Không, ta nguyện ý cùng chàng trở về! Chỉ cần chàng khôi phục lại trí nhớ, cùng ta ký một bản giao ước, ta sẽ theo chàng trở về, một đời này vĩnh viễn không rời khỏi chàng nữa”



“Giao ước?”

Kinh Hồng, là ta gạt chàng.

Giao ước chỉ là phòng bị của ta đối với chàng khi khôi phục trí nhớ.

Cũng chẳng có vĩnh viễn.

Ta sẽ rất nhanh lại rời bỏ chàng.

Mà chàng rồi cũng chẳng cần ta nữa.

Nhưng đây mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Vĩnh biệt ngốc tử chỉ thuộc về mình ta.

Ngốc tử, kỳ thực….

Ta yêu chàng.

………

Trong lúc những người xung quanh căng thẳng đến mức gần như nín thở, Kiều Sở chỉ lẳng lặng cúi đầu nhìn xiềng xích trói trên cánh tay mình.

Một đầu khác là trói trên cánh tay của nam nhân .

Thượng Quan Kinh Hồng đã nói, Kiều Sở, có hai việc ta muốn làm.

Trước khi Lữ Tống bắt đầu khôi phục lại trí nhớ cho hắn, hắn đã an bài một vài việc.

Một trong số đó chính là xiềng xích đang trói tên tay này.

Xiềng xích này không biết là hắn đã lấy ở đâu, dùng để đề phòng không cho nàng bỏ trốn trong khi hắn hôn mê.

Xiềng xích rắn chắc đến mức không đao kiếm nào có thể chặt đứt.

Trừ phi, một trong hai người phải chặt đi cánh tay mình!

Chìa khóa của xiềng xích đã bị Thượng Quan Kinh Hồng giao cho một ám vệ. Ám vệ của hắn có đến ngàn người, căn bản không ai biết được người hắn chọn là người nào.

Mà ám vệ lại chỉ nghe theo mệnh lệnh của Thượng Quan Kinh Hồng.

Chỉ có chính miệng Thương Quan Kinh Hồng yêu cầu, ám vệ đó mới giao ra chìa khóa.

Còn về việc thứ hai hắn muốn làm thì lại không ai biết là cái gì.

“Mí mắt của gia động đậy rồi!”

Mà hiện tại____

Cũng không biết là ai trong đám người hô lên một tiếng, lòng Kiều Sở bất giác run lên, hắn sắp tỉnh lại rồi!

Thượng Quan Kinh Hồng sau khi khôi phục trí nhớ!

Nơi này là Triêu Ca, chỗ này là thư phòng Duệ vương phủ.

Yêu và hận giữa nàng và hắn là từ nơi này mà bắt đầu, cũng sẽ tại nơi này mà kết thúc.

…..

“Đây là……chuyện gì vậy?”

Cổ tay bị xiềng xích kéo đến tê rần, nam nhân trên giường đã đứng dậy, Kiều Sở cũng không thể không đứng lên theo.

“Gia”

Những người trong phòng đều mãnh liệt kích động, trừ bỏ Lữ Tống, Trữ vương, nàng và Tứ Đại Mỹ Nhân, còn lại tất cả đều đồng loạt quỳ xuống đất, trong mắt đều là lệ quang.

Lúc này Thượng Quan Kinh Hồng không mang mặt nạ, hắn mị mâu nhìn qua tất cả mọi người, mâu quang khẽ động, sâu thẳm lợi hại, cuối cùng ảm đạm cười: “Nga, hẳn là gia đã hôn mê rất lâu rồi đi, tất cả các ngươi sao đều là cái bộ dáng như thế?”

Trừ vỏ Trữ vương và Tông Phác thần sắc vẫn bình tĩnh, còn những người khác nghe vậy đều giật mình, lại nhìn thấy ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng từ từ di chuyển từ cổ tay hắn theo xiềng xích chuyển đến trên người Kiều Sở.

Kiều Sở lúc này vẫn một mực im lặng, cũng mị mâu nhìn hắn.

Đôi mắt sáng như chim ưng của Thượng Quan Kinh Hồng càng phát ra tê duệ, khóe miệng giương lên, đột nhiên vung cánh tay lên……..