Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi

Quyển 2 - Chương 277




Hắn tới có chuẩn bị, còn nàng thì không một chút phòng bị, ám vệ lần này hắn phái đi theo sau nàng chính là những người đã được hắn chọn lựa kỹ càng, không giống như ám vệ lần trước cho nên ngay cả Mỹ Nhân cũng không thể phát hiện ra.

Đêm nay, bữa tối nàng còn chưa động đến, vốn đang ngồi trong phòng cùng Tứ Đại và Mỹ Nhân tính kế cắt đuôi Duệ vương, thì đám người Trữ vương lại đột ngột xuất hiện.

Trữ vương và hắn vẫn giữ liên lạc với nhau cho nên Trữ vương cũng biết được hành tung của bọn họ.

Nhưng vừa rồi khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tứ Đại đi mở cửa, lại nhìn thấy đám người Trữ vương lẫn người của Duệ vương phủ đang đứng trước cửa.

Trữ vương hỏi, Kiều Sở, chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?

Nàng bên này vô cùng kinh hãi, cách một cái sân nhỏ, Thượng Quan Kinh Hồng ở bên kia đang đăm đăm nhìn nàng.

Nàng khó khăn hít một ngụm khí, chỉ tay về hướng một hành lang trong khách điếm, nói, chàng qua đó đi.

Hắn rất đỗi vui mừng, bên dưới mặt nạ sắt, khóe miệng giương cao: “Cuối cùng nàng cũng chịu nói chuyện với ta rồi sao. Bữa tối nàng vẫn chưa ăn uống gì, hiện tại đói bụng rồi phải không, nàng muốn ăn cái gì, ta liền đi nấu cho nàng. Phương thúc, ngươi theo phụ giúp ta”

Nàng chẳng thèm để ý tới hắn, Trữ vương cùng Tông Phác nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ cười khổ, chỉ trừ bỏ Cảnh Thanh miệng há to còn chưa kịp ngậm lại, còn lại những người khác cũng đã là nhìn quen không trách, đều hướng nàng cười cười, nàng hơi thẹn, dở khóc dở cười, đưa đám người Trữ vương vào phòng…..

Mục đích của Trữ vương đến kỳ thật rất đơn giản, nhưng lại là làm khó nàng.

Hắn muốn nàng khuyên Thượng Quan Kinh Hồng quay trở về Triêu Ca, chấp trưởng Duệ vương phủ!

Bội Lan cũng nói, muội muội cũng phải trở về, nếu không Bát gia nhất định cũng không chịu trở về.

Nàng lập tức từ chối, nói rằng nàng làm không được.

Vì thế mới có tình cảnh trước mắt này.

Dưới ánh nến mờ mờ, mấy nam nhân đang quỳ trước mặt nàng.

Không luận đến thân phận, chỉ riêng việc bọn họ là nam nhi dưới trướng có hoàng kim, cũng đủ là làm khó nàng rồi.



Nàng biết nàng cũng chẳng đủ sức kéo bọn họ đứng dậy, nhưng nàng đã rất vất vả mới rời đi được, sao có thể nói về là về?

Nàng không muốn!

Tông Phác đột nhiên lên tiếng: “Kiều phi….”

“Kiều cô nương,” hắn rất nhanh lại như ý thức được cái gì, liền đổi cách xưng hô: “Ngày trước là ta đã đắc tội nhiều với cô nương, mong cô nương thứ tội. Nếu cô nương tức giận có thể trút giận lên trên đầu Tông Phác, nhưng có mấy câu thỉnh cô hương hãy nghe ta nói…..”

Kiều Sở nhẹ nhàng hít vào một hơi: “Tông đại nhân có lời gì, cứ nói”

“Có một vài đạo lý, ta tin tưởng trong lòng cô nương biết rất rõ ràng, chỉ là không muốn nghĩ đến mà thôi. Dù thế nào đi nữa thì Bát gia vẫn phải trở về Duệ vương phủ! Hắn vứt bỏ hết thảy không nói, nhưng thái tử là người lòng dạ độc ác nham hiểm, nếu sau này người đăng cơ không phải là Bát gia thì sẽ có rất nhiều người phải chết, chính là phần đông những hoàng tử cùng một số đại thần triều đình, chính là những người đêm nay đang có mặt ở đây, mà Bát gia là người đứng mũi chịu sào! Ta và Ngũ gia là người ủng hộ Bát gia, đã sớm không màng đến sinh tử của bản thân. Nhưng tính mạng cùng tương lai của Bát gia chúng ta không thể mặc kệ. Bát gia làm tất cả vì cô nương, lẽ nào cô nương lại nhẫn tâm trơ mắt nhìn Bát gia bị thái tử đuổi giết được ư?” Tông Phác nói xong, như tự giễu cười nhẹ, lại nói tiếp: “Bát gia và thái tử giống nhau, đều là những bậc quân chủ có tài, nhưng Tông Phác và Ngũ gia đều tin tưởng rằng chỉ khi thiên hạ này nằm dưới sự cai trị của Bát gia thì chúng ta mới có thể thực hiện được những khát vọng chính trị quốc gia lớn lao hơn. Nhưng những cái đó chúng ta cũng có thể nhịn đau từ bỏ, chỉ hy vọng Bát gia có thể sống thật tốt”

Kiều Sở hít vào một hơi, bỗng nhiên quay người.

“Trên người Bát đệ còn có mối thù của Thường phi, còn có cả lý tưởng trị quốc của hắn,” Giọng nói của Trữ vương cũng truyền đến, ép nàng đến mức không thở được: “Kiều Sở, ngươi có biết mẫu phi của hắn đã chết như thế nào không?”

………..

“Hoàng đế sao có thể tàn nhẫn như thế!”

Tứ Đại gần như thì thào nói, Kiều Sở nhíu chặt mi tâm, vừa rồi Trữ vương đã kể cho nàng nghe một đoạn cung đình bí sự, thì ra Thường phi đã chết đi như vậy, nàng trước kia chỉ nghĩ rằng bà ấy chết trong cảnh cô đơn tịch mịch, nguyên lai không chỉ có như vậy!

Lòng nàng lúc này là một đống hỗn độn, suy nghĩ rối rắm, nhưng không có lên tiếng.

Trong phòng dường như trở nên yên tĩnh đến mức nghe được cả những tiếng thở nhẹ. Nàng bước đến trước cửa sổ, hơi hé mở cửa ra, ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo trên bầu trời, cố gắng khiến cho tâm mình bình tĩnh lại___sau lưng nàng lại càng thêm yên tĩnh, mỗi người dường như cũng đang nín thở chờ đợi đáp án của nàng, mang theo sự chân thành, bi thương lẫn mong đợi.

Nàng sợ chết, nhưng vì tự do, nàng vẫn tình nguyện……Nhưng còn người khác, Tứ Đại, Mỹ Nhân, những người đang có mặt trong phòng này,Thượng Quan Kinh Thông………..Còn có, hắn!

“Thanh Linh, muội thật thông minh, biết được nhiều chuyện trị quốc xưa như vậy. Ta cũng muốn làm vương, ta muốn đem đến cho muôn dân thiên hạ này những ngày tháng sống ấm no hạnh phúc, muốn Đông Lăng trở nên phồn thịnh, trở thành quốc gia cường đại nhất Vân Thương đại lục….”



“Lý tưởng của tiểu Bát thật cao cả! Ta vốn chỉ sợ ngươi vì muốn báo thù mà mù quáng, nhưng ngươi nghĩ được như vậy là tốt rồi, hạnh phúc và lợi ích của con dân trong thiên hạ mới là điều quan trọng nhất!”

“Đừng gọi ta là tiểu Bát, muội không lớn hơn ta, Linh, muội……..vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta có được không? Vĩnh viễn cùng ta!”

“Được, đến lúc đó nhớ phải dành cho ta một chức quan thật bự có biết không”

“Ta nhất định sẽ cho muội làm chức quan lớn nhất, chỉ nhỏ hơn hoàng đế chút xíu thôi, những người khác đều phải nghe lời muội”

“Chức quan lớn nhất? Chỉ nhỏ hơn hoàng đế? Làm tể tướng sao?”

“Đến lúc đó muội sẽ biết”

Trong lúc hoảng hốt suy nghĩ, trong đầu đột nhiên vang lên hai đạo giọng nói mơ hồ, giống như từ đáy lòng dâng lên, rồi lại tựa hồ như từ một nơi xa xôi vọng đến. Nàng sửng sốt, đó là hắn và Trầm Thanh Linh sao? Nhưng vì cớ gì nàng lại biết?

Khóe mắt bất giác ẩm ướt.

Cũng không biết là vì lời hứa khí thế oai hùng của nam đồng kia hay vẫn là vì tiếng cười trong trẻo của nữ tử……

“Ta biết điều ngươi đang băn khoăn, nhưng chúng ta đã tính toán sau khi trở về sẽ tìm cách khôi phục lại trí nhớ cho Bát gia, đến lúc đó ngươi rời đi, hắn chưa chắc sẽ……”

Trong lúc nàng đau khổ đấu tranh nội tâm, giọng nói của Tông Phác lại vang lên sau lưng, tựa hồ như nhìn thấu được sự vùng vẫy giãy dụa lẫn kích động sâu trong đáy lòng nàng.

Kiều Sở ngẩn ra, sau đó xoay người, cười nhẹ: “Tông đại nhân luôn luôn biết rõ người trong lòng hắn chính là ai…….Đúng vậy, khi đó nếu ta lại rời đi, hắn có lẽ sẽ vì nghĩ đến thể diện của Duệ vương phủ mà phái người tìm bắt ta, nhưng mà cũng chưa chắc hắn sẽ làm như vậy”

“Ta không có ý đó!” Tông Phác nhìn thẳng nàng, ánh mắt phức tạp.

Trữ vương nhíu mày, Bội Lan và Đông Ngưng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cũng đồng thời quỳ xuống.

Kiều Sở quýnh lên, muốn bảo bọn họ mau đứng dậy, nhưng cũng biết là vô ích, nàng bất lực nhắm mắt lại, lại nghe Mỹ Nhân trầm giọng nói: “Chủ tử, người không được đáp ứng! Người không thể trở về nơi đó lần nữa, người mà trở về thì chỉ có một con đường chết mà thôi!”

Mỹ Nhân dứt lời cũng kéo theo Tứ Đại cùng quỳ xuống đất.