Khi biết chắc mọi người đã về đến ngoài thành, Tiêu Cửu Thành vẫn cảm thấy thời gian trôi qua dị thường dài dằng dặc, giờ khắc này, liền tựa như tất cả thời gian hai năm qua cộng lại, làm cho Tiêu Cửu Thành quả thực mỏi mắt chờ mong. Cuối cùng nàng cũng chờ được, Tiêu Cửu Thành nhìn thấy từ hướng đối diện đi tới, tất cả các tướng lĩnh đều là thân mang áo giáp, Tiêu Cửu Thành liếc mắt liền nhận ra Thiên Nhã thân cưỡi tuấn mã trong hàng trăm tướng sĩ, nội tâm Tiêu Cửu Thành trong giờ khắc này giống như có thiên quân vạn mã lao nhanh qua.
Thiên Nhã ngồi trên ngựa nhìn thấy một thân ảnh Tiêu Cửu Thành trong váy lụa thêu màu xanh nhạt hòa trắng đang đứng tại cửa chính. Bởi khoảng cách còn hơi xa, nàng chưa nhìn thấy rõ khuôn mặt của Tiêu Cửu Thành, nhưng là Tiêu Cửu Thành với tư thái ôn nhu ưu nhã đứng ở đó, liền đã đẹp đến mức để trong lòng Thiên Nhã xiết chặt, nội tâm như sóng triều, cảm giác có chút khẩn trương, càng đi lại gần, cảm giác khẩn trương càng lớn.
Rốt cục tới gần, Thiên Nhã nhìn thấy rõ khuôn mặt Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành đã cao lớn hơn, chỉ còn thấp hơn mình một chút, Tiêu Cửu Thành lúc này đã giống với Tiêu Cửu Thành ở kiếp trước trong trí nhớ Thiên Nhã lúc gả vào làm thϊếp, chỉ là hơi có chút khác biệt, ý vị có chút giống Tiêu Cửu Thành lúc ba mươi tuổi. Thiên Nhã cảm giác được Tiêu Cửu Thành cũng ngắm nhìn mình, ánh mắt kia mang theo nhiệt độ nóng rực giống như lúc nàng rời đi.
Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã xuống ngựa, kia là người mình ngày nhớ đêm mong, cũng mang mặt nạ như lúc rời đi, để Tiêu Cửu Thành không nhìn được gương mặt thật. Tiêu Cửu Thành hận không thể lập tức đưa tay tháo mặt nạ trên mặt Thiên Nhã xuống, giờ phút này lại chỉ có thể kềm chế khát vọng trong lòng. Thiên Nhã dáng người vẫn cao gầy thẳng tắp như cũ, đường cong lại căng đầy một chút, khỏe mạnh nhưng không giống nam tử, lại có cảm giác hấp dẫn không nói nên lời. Về sau Tiêu Cửu Thành ý thức được giờ phút này mình đang suy nghĩ gì thì nội tâm xấu hổ không thôi. Thời khắc này Tiêu Cửu Thành muốn ngắm nhìn Thiên Nhã, nhưng cũng không dám nhìn lâu nên e ngại liếc nhìn vài lần, lúc này ngay tại trước mắt bao nhiêu người, e mất dáng vẻ vì tấc lòng hơi rối loạn, cho nên nàng tranh thủ thời gian thu hồi lại ánh mắt trên người Thiên Nhã.
Ngược lại thì Thiên Nhã muốn nhìn Tiêu Cửu Thành ra sao và bao lâu đều được, không cần cố kỵ gì khác, dù sao giờ phút này Tiêu Cửu Thành cũng còn phải bận tâm đối với cha chồng và phu quân trên danh nghĩa của nàng, trước tiên phải hướng Độc Cô Tấn chào hỏi trước.
Thế là các nàng nhìn nhau không bao lâu, Tiêu Cửu Thành dời đi ánh mắt, cái này khiến cho Thiên Nhã vẫn còn nhìn Tiêu Cửu Thành nên có cảm giác hơi mất mát.
Tiêu Cửu Thành thưa chuyện cùng Độc Cô Tấn trước, hàn huyên một phen, sau đó lại nói chuyện cùng Độc Cô Thành, cuối cùng nàng mới nói chuyện với Thiên Nhã.
"Ta ngàn vạn vui mừng khi ngươi trở về bình an". Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã mỉm cười ẩn chứa rất nhiều tình cảm nói.
"Ừm, ta đã trở về". Thiên Nhã gật đầu khẽ, nàng cũng mỉm cười, chỉ là nụ cười bị mặt nạ che khuất, Tiêu Cửu Thành vẫn cảm thấy được.
"Ta đã chuẩn bị tiệc gia yến đêm nay để mừng phụ thân, phu quân, Thiên Nhã và chiêu đãi các Đại tướng lĩnh. Thiên Nhã về phòng trước nghỉ ngơi một lát đi". Tiêu Cửu Thành trong lòng có rất nhiều chuyện muốn nói cùng Thiên Nhã nhưng nàng có thể chờ từ từ sau cũng được.
Chỉ có hai mươi mấy tướng lãnh cao cấp được mời tiệc gia yến của Độc Cô gia, yến tiệc vào buổi tối, nên các Đại tướng lãnh cũng đều về nhà tắm rửa thay quần áo đoàn tụ cùng người nhà, đến canh giờ thì chuẩn bị đến Độc Cô phủ tham gia yến hội sau.
Đai quản gia đã sớm cho người chuẩn bị nước nóng, để cho ba chủ tử Độc Cô gia tẩy trần xua đi mỏi mệt, tắm rửa thay y phục.
Độc Cô Thiên Nhã trở lại Thúy Lăng Uyển liền tháo xuống mặt nạ, da nàng không những không sạm đen mà tựa hồ còn trắng hơn trước bởi vì mang mặt nạ thời gian dài.
Độc Cô Đình nhi đã hai năm không gặp đại tiểu thư nên tâm tình hết sức kích động.
"Đại tiểu thư, Đình nhi rất nhớ người". Đình nhi từ nhỏ lớn lên cùng Thiên Nhã, từ lúc bắt đầu học chữ liền đã đem Thiên Nhã đặt ở vị thứ nhất, đối với hai năm không ở bên đại tiểu thư, tự nhiên muốn gấp.
Thiên Nhã thấy Đình nhi cảm xúc kích động như vậy, nàng vỗ nhẹ vai Đình nhi, kiếp trước Đình nhi đối với mình không rời không bỏ, bây giờ Đình nhi đối với mình cũng là như vậy, trong lòng nàng có chút xúc động, chỉ là nàng không quen biểu lộ tình cảm ra ngoài.
"Em cho người chuẩn bị nước đi, giúp ta tắm rửa". Thiên Nhã nhẹ nói với Đình nhi, ngữ khí dịu dàng, Thiên Nhã cảm giác hai năm qua nàng đều không có được tắm tốt.
"Em sẽ đi làm ngay". Đình nhi mười phần hưng phấn nói, nàng cảm thấy hai năm qua mình không có chủ tử, thật giống như sinh hoạt không có tâm, không biết phải làm sao. Mặc dù Thiếu phu nhân đối với nàng vô cùng tốt, kỳ thật Thiếu phu nhân đều đối với tất cả hạ nhân cũng không tệ, nhưng là Đình nhi luôn không có cách nào đem Thiếu phu nhân xem như chủ tử chân chính của mình. Nàng cũng có thể cảm giác được Thiếu phu nhân đối với tất cả mọi người rất thân hòa, nhưng vô hình lại có cảm giác xa cách, cũng như đối với Cẩm Nhi cũng là như thế, không hề giống đại tiểu thư. Mặc dù đại tiểu thư có đôi lúc tính tình cũng không phải quá tốt, nhưng là nàng có thể cảm giác được đại tiểu thư đối với mình so sánh Thiếu phu nhân đối với Cẩm Nhi hơi khác biệt.
Tiêu Cửu Thành dù sao cũng đã làm gia chủ suốt hai năm, cũng không thể vì Độc Cô Tấn mới vừa về đến, nàng liền bỏ xuống mọi chuyện không làm, nàng đem tất cả công việc đều giao phó hạ nhân chuẩn bị chu đáo cho gia yến đêm nay, xong liền vội vàng trở lại hậu viện để gặp Thiên Nhã.
Lúc này hạ nhân đã chuẩn bị xong nước nóng, Đình nhi hầu hạ Thiên Nhã gội đầu. Thiên Nhã bởi vì quá lâu không được người hầu hạ, cộng thêm đi đường cưỡi ngựa trở về vất vả, bây giờ đã được ở tại nhà mình, nàng có cảm giác an toàn cùng thoải mái dễ chịu mà suốt hai năm qua không thể nào có được nên bất giác ngủ thϊếp đi trong thùng tắm.
Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã đang tắm rửa ở bên trong, nàng muốn gặp Thiên Nhã một khắc cũng không chờ được nữa thế là nàng liền từ gian phòng của mình nhẹ nhàng kéo cửa thông giữa hai phòng đi vào phòng Thiên Nhã liền nhìn thấy Thiên Nhã đang ngủ thϊếp đi bên thùng tắm, Đình nhi thì còn đang giúp Thiên Nhã thanh tẩy thân thể.
"Ngươi đi ra ngoài trước đi, nơi này để ta". Tiêu Cửu Thành nói với Đình nhi.
Đình nhi biết đại tiểu thư cùng Thiếu phu nhân có quan hệ thân mật nên lập tức thức thời lặng lẽ rời phòng, để lại đại tiểu thư cùng Thiếu phu nhân trong phòng.
Tiêu Cửu Thành chưa kịp đối với thân thể trần của Thiên Nhã sinh ra suy tư gì đã bị những vết thương trên thân Thiên Nhã thu hút toàn bộ chú ý, nhiều vết sẹo đã nhạt, duy chỉ có bên trên xương vai kia có một vết sâu, nhìn có chút dữ tợn. Nhìn xem những vết thương này, Tiêu Cửu Thành cực kỳ đau lòng. Nàng kìm lòng không được đưa tay vuốt ve những vết thương, nàng biết hai năm này Thiên Nhã ở Tây Bắc nhất định trôi qua rất vất vả, thụ thương nhiều như vậy, hung hiểm như vậy, nàng vậy mà chưa một lần nhắc với mình.
Thiên Nhã bản thân đang ngủ, hai năm nay tại sa trường, giấc ngủ cạn rất nhiều, đang lơ mơ ngủ nàng phát giác được cảm giác hơi là lạ, liền giật mình thức tỉnh, nàng cảm giác được hình như Đình nhi đang vuốt ve trên lưng mình tại chỗ vết thương trên xương vai, không đúng, Đình nhi làm sao lại dám làm những chuyện kỳ quái này với nàng, việc này tất nhiên chỉ có Tiêu Cửu Thành.
Thiên Nhã xoay người nhìn lại, quả nhiên là Tiêu Cửu Thành.
"Sao lại là ngươi?" Thiên Nhã hỏi.
"Là ta để Đình nhi đi ra ngoài trước, ta muốn tự mình hầu hạ ngươi tắm rửa." Tiêu Cửu Thành thản nhiên nói.
"Ngoại nhân mà biết thì không hợp quy củ chút nào". Cảm giác được mình đang lõa thể ở trước mặt Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã có chút thẹn thùng không được tự nhiên.
"Ngoại nhân làm sao biết được chứ. Nơi này có còn đau không?" Ngón tay Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng lướt qua vết thương, đau lòng hỏi, nàng nghĩ, lúc Thiên Nhã thụ thương, nhất định đã phải chảy rất nhiều máu, nếu như sâu thêm một chút đoán chừng liền có thể bị thương xương cốt, Thiên Nhã nhất định đau lắm.
"Đó vết thương lâu rồi, đã khép lại không còn đau". Thiên Nhã thản nhiên nói, đó là vết thương lúc mới lên chiến trường, lúc mới vừa lên chiến trường nàng, không dám gϊếŧ người, nên chỉ có thể bị người ta chém.
"Khi đó nhất định rất đau lắm phải không". Tiêu Cửu Thành vừa nói vừa cảm thấy đau lòng, nàng cúi đầu hôn lên chỗ vết thương của Thiên Nhã, không mang theo một tia sắc dục nào đều chỉ là tràn đầy đau lòng.
Thiên Nhã tự nhiên không ngờ đến Tiêu Cửu Thành sẽ làm như vậy, lập tức đỏ mặt.
"Tiêu Cửu Thành…" Thiên Nhã hô, nàng biết Tiêu Cửu Thành chỉ là đau lòng mình, nhưng hành động này thực sự quá mập mờ, mà vết thương bị Tiêu Cửu Thành hôn có chút ngứa, lại hơi tê tê.
"Thiên Nhã hai năm qua trôi qua thật vất vả". Tiêu Cửu Thành hôn xong, nhẹ giọng hỏi, nàng hận không thể mình có thể chịu khổ thay Thiên Nhã.
"Những tổn thương da thịt này đều có đáng gì". Thiên Nhã giọng không ức chế được ưu thương nói.
"Thiên Nhã làm sao?" Tiêu Cửu Thành lo lắng hỏi, nàng cảm giác rõ ràng trên người Thiên Nhã đã không còn như thời thiếu niên vui vẻ, Thiên Nhã đã trưởng thành rất nhiều, cũng ưu sầu rất nhiều.
"Ngươi nhất định sẽ không hiểu, nhìn thấy mình vô năng thống khổ bất lực là như thế nào". Tiêu Cửu Thành ưu tú đến mức làm cho mọi người đều có chút ganh tỵ, hai năm qua Tiêu Cửu Thành làm rất tốt, mình so kém cỏi hơn nhiều.
"Thiên Nhã đã rất ưu tú, đã lập được nhiều chiến công, chỉ cần một thời gian nữa, Thiên Nhã nhất định có thể trở thành một tướng quân giỏi, nhưng tâm tư ta không nguyện ý lại nhìn thấy Thiên Nhã lại phải ra chiến trường, Thiên Nhã cũng chỉ là nữ tử, không nên đem thân mình chém gϊếŧ". Tiêu Cửu Thành an ủi nói, nàng là thật không muốn lại để cho Thiên Nhã ra chiến trường, nàng cảm thấy Thiên Nhã nên hảo hảo lưu tại bên cạnh mình, để cho mình bảo vệ nàng.
"Đó đều là do ơn phụ thân, ta nói ra càng thêm xấu hổ". Nếu như không phải do phụ thân nghĩ trăm phương ngàn kế tìm cơ hội cho nàng lập công, thì dựa theo thực lực của mình, Thiên Nhã có thể lập chiến công, là không nắm chắc chút nào, thành tích sẽ không sáng chói như hiện tại, nói là tỏa sáng, kỳ thật chỉ để Thiên Nhã cảm thấy xấu hổ, nàng vẫn luôn là được phụ thân che chở, cho dù ra chiến trường cũng là như thế, nhận biết chuyện này khiến cho nàng cảm giác có chút tuyệt vọng. Ở cạnh phụ thân hai năm, nhìn phụ thân mưu lược cùng quyết đoán, Thiên Nhã mới biết được, vì cái gì Lý Quân Hạo luôn kiêng kị phụ thân, khi phụ thân còn sống, hắn đối với mình và Độc Cô gia lấy lòng đủ kiểu. Khi đó, nàng chân chính ý thức được, mình mãi mãi cũng không làm được như phụ thân, nếu có một ngày phụ thân mất đi, mình cũng chưa chắc có năng lực chống đỡ Độc Cô gia, chân chính ý thức được bản thân mình vô năng và bất lực là một chuyện cực kỳ thống khổ.
"Thiên Nhã đừng lấy tiêu chuẩn như phụ thân để so, dạng này quá nghiêm khắc với bản thân". Tiêu Cửu Thành đau lòng nói, nàng một chút đều không muốn nhìn thấy Thiên Nhã yêu cầu với chính bản thân mình như vậy.
"Ngươi không cách nào trải nghiệm, trên chiến trường, bởi vì ta chỉ huy sai lầm, để tướng sĩ bên cạnh mình thiệt mạng vô tội, bởi vì sự bất lực của ta, để cho họ đang một lòng chờ mong chiến sự kết thúc, hồi hương cưới vợ, muốn về nhà thành hôn liền chia lìa thê tử, trong nhà có vợ con, còn có cha già mẹ già, bọn họ đều không về được, trở thành xương trắng trên chiến trường, ngay cả thi thể cũng không ai tìm tới…" Thiên Nhã từ lâu đã cho là tâm của mình đã sớm chết lặng, đến tận bây giờ cũng chưa từng cùng người khác thổ lộ, giờ khi nói ra, Thiên Nhã nghẹn ngào, khóc đến nức nở.
Tiêu Cửu Thành thấy vậy liền ôm lấy Thiên Nhã, để đầu của nàng tựa ở trước ngực mình, nàng biết Thiên Nhã nhất định có tình cảm đối với các tướng sĩ cùng mình trên sa trường, cho nên mới thống khổ tự trách như vậy. Nếu nàng có thể sớm biết để Thiên Nhã trên chiến trường sẽ thống khổ như vậy, thì mình lúc trước nhất định sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế ngăn cản Thiên Nhã ra chiến trường. Còn nói như những thống khổ này giúp Thiên Nhã trưởng thành hơn, thì những cái này giá quá lớn, nàng thà rằng không muốn Thiên Nhã trưởng thành.
"Trên chiến trường, nào có không chết người, một tướng quân cho dù giỏi cỡ nào cũng không thể nào làm không có thương vong, Thiên Nhã đừng tự trách mình. Sau này thì an ủi một chút những tướng sĩ thân thuộc đã mất, chuyện đã phát sinh, tự trách cũng vô dụng, chỉ cần làm chút đền bù lại". Tiêu Cửu Thành vuốt lấy tóc đang còn ướt của Thiên Nhã, trên người nàng đã bị Thiên Nhã dính ướt nàng cũng không để ý.
"Còn một trận thương vong có thể tránh khỏi, nhưng là ta vô năng…" Là lúc nàng còn mới ra chiến trường nghĩ quá đơn giản, muốn lập công, nên mạo hiểm một mình đi xâm nhập quân địch, nên vì đi cứu viện nàng, phụ thân mất đi một đội tướng sĩ, Thiên Nhã cảm thấy sau này khi lập nhiều chiến công cũng đều không thể đền bù một sai lầm lần đó. Tự trách còn có càng nhiều tuyệt vọng khi biết mình vô năng, nàng càng cố gắng làm tốt hơn, luôn luôn học hỏi, nhưng cũng không đạt được như mình mong muốn.
"Mỗi người ngộ tính vốn khác nhau, Thiên Nhã đừng quá nghiêm khắc với chính mình. Trong lòng ta, Thiên Nhã đã làm được rất khá, cái nào làm không được thì để ta vì Thiên Nhã tận lực bổ sung có được không?" Lấy tư chất của Thiên Nhã, muốn đạt được như Độc Cô Tấn xác thực rất khó, nàng làm sao muốn thấy Thiên Nhã quá nghiêm khắc với chính mình như vậy, trên thực tế, biểu hiện của Thiên Nhã bây giờ so với trong dự đoán của mình đã tốt hơn rất nhiều, mặc dù nàng cũng biết trong đó khẳng định sẽ có rất nhiều việc Độc Cô Tấn đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, sẽ tận lực giúp Thiên Nhã cơ hội lập quân công, để Thiên Nhã có được uy danh trong quân, tới hiện tại kết quả cũng không tệ lắm. Trước kia Tiêu Cửu Thành không dám nói mình có năng lực để bảo vệ Thiên Nhã, nhưng sau hai năm trị thành, Tiêu Cửu Thành đã biết mình bắt đầu thành tựu, có uy danh, có năng lực để người thần phục, mặc dù là vô hình nhưng lại hữu hiệu hơn tất cả. Độc Cô Tấn có uy danh này, mình cũng sẽ có, nếu như ngày nào đó Độc Cô Tấn không thể bảo vệ được Thiên Nhã nữa, thì chính nàng sẽ bảo vệ Thiên Nhã.
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Nhã: Tiêu Cửu Thành luôn thuận buồm xuôi gió, sự phấn đấu của ta vì cái gì cứ gian khổ như vậy chứ? Nghĩ tới thấy ghét. Tác giả-kun quá bất công.
Minh Dã: Bất công chỗ nào, ngươi có cha tài giỏi lại thêm vợ thông minh còn đòi gì.