Hai năm sau.
"Thiếu phu nhân, tướng quân cùng đại tiểu thư đã trở về, đã ở ngoài thành, nửa canh giờ là có thể về tới". Độc Cô Hà hưng phấn nói với Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành đã chờ đợi giờ khắc này quá lâu, từ khi tin chiến thắng từ Tây Bắc trở về, nàng chờ mong không dứt, chỉ là khi khải hoàn hồi triều thì phải đi kinh thành báo công nhận ban thưởng, làm việc tốt thường gian nan, lại kéo thành ba tháng. Tiêu Cửu Thành chờ đến tâm tư đều trống rỗng, ngày nhớ đêm mong, rốt cục Thiên Nhã đã trở về. Thường thì sự vụ lớn cách mấy Tiêu Cửu Thành đều có thể bình tĩnh xử trí, nhưng giờ phút này lại đứng ngồi không yên, buổi sáng nàng soi mình trong gương, đã soi bao nhiêu lần cũng không biết.
Cửa lớn Độc Cô phủ đã mở ra từ sáng sớm, Tiêu Cửu Thành đứng ở vị trí trước nhất, sau lưng là các nô bộc của Độc Cô gia sắp xếp phía sau Tiêu Cửu Thành, mười phần long trọng chuẩn bị nghênh đón Độc Cô Tấn cùng Độc Cô Thiên Nhã khải hoàn trở về.
Đại chiến kết thúc, lập chiến công nhận ban thưởng phân đất phong hầu xong, tướng sĩ được hồi hương trở về nhà, cho nên khi Độc Cô Tấn cùng Thiên Nhã về tới cửa thành, theo sau chỉ còn mấy trăm tướng sĩ, trong đó bao gồm đại tướng quân Độc Cô Tấn cùng thiếu tướng quân Độc Cô Thiên, cũng chính là Thiên Nhã .
Thiên Nhã nhìn trên cổng thành viết ba chữ to Bình An Thành, nàng rốt cục đã trở về, nghĩ đến đợi chút nữa liền có thể nhìn thấy Tiêu Cửu Thành, nội tâm Thiên Nhã liền không cách nào ngồi yên, chờ mong, cũng có cảm giác khẩn trương thẹn thùng, nàng nghĩ nguyên nhân chắc là do là gần hương tình càng e sợ.
"Nhìn xem, đường xá mở rộng không ít, cũng vuông vức rất nhiều, xe ngựa như rồng, ven đường cây cỏ xanh tốt, bách tính có vẻ an lạc, một cảnh tượng phồn vinh. Cha trị thành nhiều năm như vậy, cũng không tốt bằng hai năm này Cửu Thành quản lý, Độc Cô gia ta đúng là cưới được con dâu lợi hại, còn có thể giỏi hơn ta". Độc Cô Tấn cười nói với Thiên Nhã cùng Độc Cô Thành.
Độc Cô Tấn nói là nhận ban thưởng, cũng chỉ là tước vị tăng thêm nhất phẩm, thưởng ngàn cân hoàng kim, nhưng không có thêm đất phong, đây cũng là trong dự liệu của Độc Cô Tấn, Hoàng đế không có khả năng lại cho hắn thêm đất phong.
"Cửu Thành thật lợi hại như vậy?" Độc Cô Thành bán tín bán nghi nói.
"Việc Cửu Thành có thể làm, đời này ngươi đều làm không được, nếu như ngươi có một phần mười tâm kế của nàng, ta cũng sẽ an tâm. Hai năm qua, ngươi ngoài quát tháo đấu võ bên ngoài, vẫn đều không có một điểm tiến bộ." Độc Cô Tấn biết biểu hiện của Độc Cô Thành trong hai năm này, tùy ý nghe ngóng đều biết.
"Cha, lời này người nói liền không công bằng, nam nhi nên ở trên chiến trường, nếu như chiến tử sa trường cũng chết có ý nghĩa, so ra vẫn còn dễ chịu tự tại hơn là uất uất ức ức ở lại kinh thành như chó nhà có tang". Độc Cô Thành đối với việc phụ thân đem mình đưa lên kinh thành làm con tin vốn là có chút để bụng, lại nghe phụ thân quở trách mình, tất nhiên không vui, phải biết tâm của hắn đều ngóng trông trên chiến trường.
"Gấp cái gì mà gấp, về sau sợ gì không có cơ hội? Nếu có tâm tư này, không bằng đọc binh thư nhiều một chút, thượng binh phạt mưu, chứ không phải chỉ có vũ phu chi dũng là đủ rồi". Nghe Độc Cô Thành nói như vậy, Độc Cô Tấn trong lòng cũng có chút nhượng bộ, thái độ mềm mỏng hơn, nhưng là vẫn là không nhịn được giáo huấn nhi tử.
"Cha cũng có điểm khó xử, so với ai khác làm sao muốn đưa ngươi đi kinh thành làm con tin, nhưng chỉ có làm như vậy, Cha mới có cơ hội xuất chinh." Thiên Nhã quay qua nói với đệ đệ, đã lớn thêm hai tuổi, đệ đệ vẫn là tính tình nóng nảy, còn không có chút tính trầm ổn nào.
"Đạo lý kia ta cũng hiểu a, sẽ không trách Cha, chỉ là khó tránh khỏi nghĩ phát bực, ta không sao, chúng ta nhanh chóng vào thành đi, Cửu Thành chắc là chờ đợi lâu rồi". Độc Cô Thành nói, hắn cũng không oán trách phụ thân, chỉ là trong lòng vẫn là không có cách nào thoải mái, bất quá bây giờ từ kinh thành trở về nhà, hắn cảm giác tốt hơn nhiều.
Lúc này cửa thành mở ra, quan tri phủ vốn nghe nói Độc Cô tướng quân hôm nay về thành, nên từ sớm đã triệu tập các đại quan viên trong thành chờ đón ở cửa thành, quả nhiên nhìn thấy Độc Cô Thành cùng một đám tướng lĩnh, lập tức mở cửa thành, ra ngoài nghênh đón.
"Chúc mừng tướng quân khải hoàn trở về, chúng ta ở đây đợi đã lâu". Tri phủ tiến lên trước mặt cười nói với Độc Cô Tấn.
"Cần gì phải huy động đến như vậy?" Độc Cô Tấn xuống ngựa, tri phủ ngay lập tức tiến lên dẫn ngựa.
"Tướng quân vì triều đình bình định Tây Bắc, vì triều đình lập công lao hãn mã, nên phải như thế." Tri phủ nịnh nọt nói.
"Mỗi người đều có trách nhiệm bổn phận của mình, ta trên đường trở về, thấy mọi thứ đều phồn vinh, hai năm này tri phủ thật biết cách quản lý". Sau khi vào thành, Độc Cô Tấn phát hiện trong thành dị thường náo nhiệt, một cảnh tượng phồn vinh sầm uất, rất có thịnh thế, nên hết sức cao hứng đối với tri phủ khen ngợi.
"Tướng quân quá khen rồi, công lao này là nhờ có Thiếu phu nhân giỏi trị thành, Thiếu phu nhân không phải nữ tử tầm thường, quả thật là kỳ nữ". Tri phủ không dám tham công, đem công lao đều đẩy cho Tiêu Cửu Thành.
"Tri phủ nói quá sự thật, Cửu Thành chỉ là nữ lưu, có thể làm được chuyện gì, tất nhiên là công của tri phủ đại nhân". Độc Cô Tấn khách khí nói.
"Sửa đường, hưng thương, đào mương, thiết kế guồng nước chỗ nào cũng là công lao của Thiếu phu nhân, dân chúng trong chín thành trì đối với Thiếu phu nhân khen ngợi có thừa, cũng không phải là hạ quan tin miệng nói bậy. Thiếu phu nhân xác thực chính là kỳ nữ, hiện tại Bình An Thành dân số bách tính so với hai năm trước nhiều hơn một nửa, Thiếu phu nhân làm việc quyết đoán, xây dựng thêm Bình An Thành, đây là công lao lớn". Tri phủ đối Tiêu Cửu Thành cũng đúng là từ đáy lòng bội phục, nữ tử tinh thông chính vụ, rất nhiều quan viên đều không làm được, hắn cảm thấy Tiêu Cửu Thành nếu là thân nam tử, nhất định sẽ là Tể tướng đại tài.
Những quan viên khác lập tức cũng phụ họa theo, đối với Tiêu Cửu Thành khen ngợi có thừa.
Người trong nhà được khen ngợi như thế, một nhà ba người Độc Cô gia nghe đều cùng có cảm giác tự hào, đặc biệt là Thiên Nhã, nội tâm càng là có cảm giác tự hào nói không nên lời. Ở kiếp trước lúc Tiêu Cửu Thành thể hiện ra tài năng, là sau khi Lý Quân Hạo chết bất đắc kỳ tử, khi đó Tiêu Cửu Thành đã ba mươi tuổi, Thiên Nhã đang là cô hồn dã quỷ, hai năm nhìn thấy Tiêu Cửu Thành một tay trị quốc lão luyện, cho nên nàng cũng không phải là đặc biệt ngoài ý muốn Tiêu Cửu Thành có thể làm được như vậy. Nhưng là ít nhiều vẫn còn có chút cảm giác kinh hỉ, dù sao hiện tại Tiêu Cửu Thành cũng mới mười tám tuổi, mà đã biểu lộ tài năng, Thiên Nhã nghĩ tới lúc Tiêu Cửu Thành đến ba mươi tuổi, là sẽ lợi hại cỡ nào.
Trên đời luôn có rất ít người như vậy, tài năng của nàng cùng tài hoa sẽ để cho người ngưỡng mộ không thôi, mà Tiêu Cửu Thành là một người như vậy.
Thiên Nhã cảm thụ được sự ồn ào náo nhiệt trong thành, tựa như nội tâm nàng lúc này, xao động ồn ào, đặc biệt là càng tới gần Độc Cô phủ, mỗi một bước tới gần, nội tâm Thiên Nhã càng dồn lại nhiều tình cảm, những nhớ nhung kiềm nén hai năm qua, tràn đầy chờ mong, còn có một cảm xúc không rõ.
Độc Cô Tấn miễn cho tri phủ vì các tướng lĩnh bày tiệc yến hội, trực tiếp về Độc Cô phủ, hắn biết con dâu hắn tất nhiên cũng vì bọn hắn chuẩn bị bày tiệc gia yến, đương nhiên là gia yến quan trọng hơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Nhã: Tiêu Cửu Thành đã trở thành nữ chính Mary Sue trước thời gian.
Tiêu Cửu Thành: Vì ôm mỹ nhân về, ta cũng là rất liều.