Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 99




Tiêu Cửu Thành dịu dàng vuốt ve đầu Thiên Nhã đang tựa trong lòng mình, nhẹ nhàng an ủi Thiên Nhã, nàng chưa bao giờ thấy Thiên Nhã yếu đuối như vậy, thật là đau lòng, nhưng trong lòng nàng lại có chút vui vẻ, nàng cảm thấy Thiên Nhã có thể khóc ở trước mặt mình, hẳn là cực kỳ tin tưởng mình, không xem mình là người ngoài. Cho nên lúc này Tiêu Cửu Thành đối với Thiên Nhã, nội tâm đều mềm thành một mảnh.

Khi cảm xúc dần dần ổn định lại, Thiên Nhã nghĩ đến mình đã không những khóc ở trước mặt Tiêu Cửu Thành, mà còn bổ nhào vào ở trong lòng nàng mà nàng lúc nào cũng luôn văn nhược hơn mình, lập tức cả người đều thấy không thoải mái. Kiểu như mười phần mất mặt, thế là nội tâm không cách nào thừa nhận mình mềm yếu, nàng liền đẩy Tiêu Cửu Thành ra. Tay nàng lực hơi mạnh, lại có chút dùng sức, Tiêu Cửu Thành bị đẩy ra, xém chút ngã xuống đất, cũng may Tiêu Cửu Thành động tác nhanh nhẹn, nhanh tay nắm lấy thành thùng tắm.
Thiên Nhã nhìn thấy Tiêu Cửu Thành xém chút bị mình đẩy ngã, trong lòng có chút tự trách, cảm thấy mình thực sự cực kỳ thô lỗ, nhưng là nàng luôn luôn keo kiệt mở miệng nói xin lỗi.

"Ngươi để Đình nhi lại đây, ngươi đi ra ngoài trước đi". Thiên Nhã sĩ diện như vậy, lại ưa cậy mạnh, hiện tại nàng đối mặt với Tiêu Cửu Thành cảm thấy rất khó chịu, toàn thân không được tự nhiên, nàng cũng không hiểu vừa rồi mình làm sao lại không kiềm chế được nỗi lòng trước Tiêu Cửu Thành.

Ngược lại Tiêu Cửu Thành lại hiểu Thiên Nhã rất rõ, Thiên Nhã kiêu ngạo như vậy, người sĩ diện như vậy, khẳng định là cảm thấy rất thẹn thùng mất mặt, rùa đen mà không có vỏ thì làm sao có thể sống đây? Cho nên Thiên Nhã giờ phút này đoán chừng giống như là một con rùa đen bị nứt vỏ, đang cố gắng hàn gắn lại vỏ của mình, bất quá Tiêu Cửu Thành lại không muốn để người khác đụng vào nữ nhân của nàng. Cho nên cho dù biết Thiên Nhã giờ phút này đang rất muốn nhanh chóng tu bổ lại lớp vỏ bị nứt, nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn không muốn ra ngoài, huống chi, nàng đã đợi Thiên Nhã hai năm, thật vất vả chờ Thiên Nhã trở về, hận không thể thời thời khắc khắc bám dính luôn ở bên người Thiên Nhã.
"Đình nhi, ta đã bảo nàng ra ngoài phủ làm chút việc". Tiêu Cửu Thành thuận miệng nói dối Thiên Nhã.

"Là làm chuyện gì chứ?" Thiên Nhã bán tín bán nghi hỏi.

"Ta có cho người đặt may cho Thiên Nhã y phục đẹp mới, nàng đi lấy, để mặc cho yến tiệc đêm nay". Tiêu Cửu Thành đúng là đã chuẩn bị cho Thiên Nhã y phục đẹp lộng lẫy nhất, nhưng là đã chuẩn bị xong từ lâu, nàng làm việc luôn luôn có kế hoạch, làm sao có thể để sát lúc bận rộn?

"Mất công may mới làm gì, tùy ý lấy một bộ trước là được rồi". Suốt hai năm mang áo giáp nặng nề, trên chiến trường cùng địch nhân chém gϊếŧ, Thiên Nhã xém một chút đã quên mình là nữ nhân, càng quên luôn ý vị khi mặc trang phục nữ.

"Thiên Nhã của ta làm sao có thể để tùy ý? Thiên Nhã của ta xứng đáng phải là đồ tốt nhất thiên hạ". Tiêu Cửu Thành hận không thể đem hết mọi thứ tốt nhất thiên hạ dâng cho Thiên Nhã.
Thiên Nhã nghe xong đỏ mặt, mình lúc nào đã là của Tiêu Cửu Thành?

"Vậy ngươi ra ngoài đi, để ta tự tắm". Thiên Nhã khó chịu quay mặt nói, không thèm nhìn Tiêu Cửu Thành.

"Thiên Nhã còn thẹn thùng a? Ta với Thiên Nhã đều là nữ tử a?". Tiêu Cửu Thành cười hỏi, rõ ràng Thiên Nhã đã không còn xem mình nữ tử bình thường, Thiên Nhã đối với mình đã khác, nghĩ vậy, tâm tình Tiêu Cửu Thành liền dị thường vui vẻ. Giống như từ lúc Thiên Nhã rời đi đến giờ, suốt hai năm qua, đây là lúc nàng vui vẻ nhất.

Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành làm sao còn có thể nói ra những lời này, năm đó nàng đã nhìn thấy Tiêu Cửu Thành vụиɠ ŧяộʍ vẽ sách nữ xuân cung đồ, qua những đồ sách kia, Thiên Nhã mới biết được nữ tử cùng nữ tử cũng có thể thân mật, lại nhớ tới thân thể đang lõa của mình, Thiên Nhã liền thẹn thùng đem cả vai đang lộ ra cùng chìm giấu vào trong nước.
Tiêu Cửu Thành tâm tư lúc dầu vẫn là đơn thuần, nhưng gặp Thiên Nhã lại đang thẹn thùng thì lập tức tâm tư liền sai lệch, vừa rồi đều lo chú ý vào các vết thương trên người Thiên Nhã, nàng còn chưa ngắm kỹ qua thân thể Thiên Nhã.

Trong thùng tắm mặc dù có rất nhiều cánh hoa, nhưng không có phủ hết được trên bề mặt nước, lại thêm hiệu ứng của hơi nước, làm cho Tiêu Cửu Thành chỉ có thể nhìn qua mặt nước thấy bóng dáng như ẩn như hiện, Thiên Nhã chẳng những không có sạm đen giống như trong mộng, ngược lại càng trắng hơn, hiển nhiên là vì lâu dài mặc áo giáp. Bởi vì nước khúc xạ, Tiêu Cửu Thành còn thấy mập mờ đường cong thân thể của Thiên Nhã, ngũ quan sâu rõ tinh tế, cần cổ thon dài mê người lộ ra, xương quai xanh gợi cảm, còn có hai bầu trắng nõn đầy đặn như ẩn như hiện, làm cho Tiêu Cửu Thành đỏ mặt tim đập.
Hai năm nay, Tiêu Cửu Thành từ khi quen biết Tử Hư Tiên Sinh, xuân cung đồ của Lục Ngưng Tuyết vẽ xong đều bị nàng mua hết, Tiêu Cửu Thành hai năm này đã xem không ít sách nữ xuân cung đồ. Hồi đó khi nhìn sách xuân cung đồ sẽ còn bị kích động khẩn trương dị thường, bây giờ nàng đã có thể bình tĩnh xem những đồ sách kia. Dù sao hai năm qua, đã đọc qua không biết bao nhiêu bản, mỗi bản đều xem không dưới năm lần, mỹ nhân lõa thể dạng gì mà chưa từng xem, nàng cho là mình đều đã có thể thong dong đối với nữ sắc. Bây giờ mới phát hiện ra trên giấy cuối cùng thì chỉ là trên giấy, thua xa khi gặp Thiên Nhã chân thực là cực phẩm nữ sắc kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn rất nhiều, làm sao lòng người không kích động?

Thiên Nhã phát hiện Tiêu Cửu Thành mắt không chớp nhìn mình chằm chằm, ánh mắt xuyên qua mặt nước nhìn xuống cảnh sắc bên dưới mặt nước, nàng theo ánh mắt của Tiêu Cửu Thành, bản năng cúi xuống xem xét, liền nhìn thấy thân thể mình như ẩn như hiện, rất là trêu người, liền đỏ mặt. Hai năm qua nàng sống trong quân doanh, cũng biết thêm không ít, có lúc vô tình nhìn thấy nam tử cùng nam tử giao hoan, cũng chứng kiến không ít giữa tướng sĩ và quân kỹ. Giờ phút này Tiêu Cửu Thành nhìn mình với ánh mắt nóng rực như vậy, nàng cảm giác ánh mắt Tiêu Cửu Thành cũng giống như những tướng sĩ háo sắc kia. Rõ ràng Tiêu Cửu Thành trông văn nhược như vậy, dáng vẻ lịch sự tao nhã, mà lại có ánh mắt như vậy thật sự là không hài hòa với người.
"Tiêu Cửu Thành, ngươi ra ngoài đi!" Thiên Nhã xấu hổ hướng Tiêu Cửu Thành ra lệnh.

"Hai năm, ta ngày nhớ đêm mong Thiên Nhã, Thiên Nhã chẳng lẽ cho tới bây giờ đều không nhớ ta sao?"

Tiêu Cửu Thành cũng cảm thấy mình nhìn chằm chằm Thiên Nhã như vậy cũng không quá phù hợp, nhưng là nữ nhân mà mình yêu, ngày nhớ đêm mong, đang tắm ở trước mặt mình, nàng lại há có thể bất động được như núi đây?

Bình thường Thiên Nhã biết tâm ý Tiêu Cửu Thành, chỉ cần nhìn thấy Tiêu Cửu Thành biểu hiện hơi rõ ràng một chút là Thiên Nhã đều sẽ thẹn thùng đỏ mặt, bây giờ Tiêu Cửu Thành nói trực tiếp rõ như vậy rõ ràng thổ lộ hết, làm nàng càng thẹn thùng.

"Ta ở Tây Bắc mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, làm sao có thời giờ mà nhớ tới ngươi…" Thiên Nhã liền không thừa nhận mình cũng nhớ tới Tiêu Cửu Thành, thậm chí đem tất cả thư của Tiêu Cửu Thành ra đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
"Chiến trường xác thực rất nguy hiểm, Thiên Nhã không thể phân tâm nhớ ta cũng tạm được, bây giờ Thiên Nhã bình an trở về là được, bây giờ nghĩ tới ta lúc nào cũng được". Tiêu Cửu Thành làm sao không biết Thiên Nhã khó chịu, cho dù có nhớ nàng cũng sẽ không ngoan ngoãn thừa nhận.

"Trở về mỗi ngày đều thấy ngươi, cần gì phải nghĩ tới ngươi nữa". Thiên Nhã cảm thấy lời này nhiều mâu thuẫn, không nhìn thấy mới có thể nhớ, mỗi ngày nhìn thấy thì nhớ làm gì?

"Ta mỗi ngày gặp Thiên Nhã, nhưng trong lòng vẫn là sẽ luôn nghĩ đến Thiên Nhã". Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã, dị thường nghiêm túc nói.

Thiên Nhã nghe xong, cảm thấy Lý Quân Hạo ở kiếp trước đối với mình lời nói một đời đều không bằng Tiêu Cửu Thành trong một ngày nói với mình, nàng không thể không thừa nhận, nàng nghe có chút hưởng thụ, cảm thấy lỗ tai nghe dễ chịu.
"Ngươi nói lời ngon ngọt như vậy thì những lúc ta không có ở đây, có phải hay không đã đi lừa gạt những nữ nhân khác?". Thiên Nhã nhớ tới lúc trước Tiêu Cửu Thành từng nói là muốn cho phu quân theo sở thích của mình nạp nhiều mỹ thϊếp, cảm thấy tâm tư của Tiêu Cửu Thành giống như những tài tử phong lưu, trong xương cũng là cực kỳ phong lưu, nói không chừng là khi mình không ở đây, nàng đều đã đi trêu chọc rất nhiều nữ tử, càng nghĩ càng thấy có khả năng này lắm.

"Thiên Nhã là ghen sao?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi.

"Ngươi đi ra!" Thiên Nhã vốn là ngạo kiều, nghe Tiêu Cửu Thành cười trêu chọc mình như vậy, cảm thấy đặc biệt xấu hổ, không muốn tranh cãi với Tiêu Cửu Thành.

"Trong thiên hạ này, muốn tìm được một mỹ nhân như Thiên Nhã, tìm không ra người thứ hai, đã gặp qua Thiên Nhã, thì những nữ tử khác làm sao có thể vừa mắt ta?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi ngược lại, nàng bước lên, chuẩn bị tắm rửa cho Thiên Nhã.
"Ngươi yêu thích ta, chẳng lẽ cũng chỉ vì yêu sắc đẹp của ta?" Thiên Nhã nghe vậy, không có chút nào cảm thấy vui vẻ, trong lòng thầm mắng Tiêu Cửu Thành cũng như nam tử cùng loại háo sắc. Đương nhiên Thiên Nhã cũng chán nản phát hiện mình ngoài có sắc đẹp, tựa hồ cũng không còn gì có thể hấp dẫn được Tiêu Cửu Thành.

Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã nói như vậy, ý cười càng đậm, nàng cảm thấy Thiên Nhã cực đáng yêu, nàng phát hiện, chỉ cần Thiên Nhã ở bên cạnh mình, vô luận như thế nào, nàng đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.

"Đương nhiên ta yêu thích sắc đẹp Thiên Nhã, ta cũng yêu thích tính nết Thiên Nhã, Thiên Nhã cái gì cũng tốt hết" Tiêu Cửu Thành vừa cười vừa nói, nàng nghĩ mình tất nhiên là người tình trong mắt mình biến thành Tây Thi.

"Hừ!" Thiên Nhã hừ lạnh, nàng cảm thấy tính nết của mình có gì đáng để yêu thích, nàng nhận định Tiêu Cửu Thành chỉ là mê sắc đẹp của mình, cũng may Thiên Nhã đối với sắc đẹp của mình rất tự tin, cũng như ở kiếp trước, nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành so với mình, thiên hạ đều không có nói nàng đẹp hơn mình. Mà nếu như Tiêu Cửu Thành thật đẹp thì đã làm sao, cũng đã gả vào Độc Cô gia, nàng cũng không tin Tiêu Cửu Thành còn có gan hồng hạnh xuất tường, nếu muốn nɠɵạı ŧìиɦ bò loạn cũng chỉ có thể bò quanh trong tường nhà. Nếu yêu nhau như vậy, Thiên Nhã mới hơi có cảm giác yên tâm.
Tiêu Cửu Thành nhìn xem Thiên Nhã mang theo vài phần ngạo kiều hừ lạnh, trong lòng đều mềm mại, ánh mắt như xuân thủy, thật hận không thể đem Thiên Nhã đặt ở dưới thân muốn làm gì thì làm, đến lúc đó cũng không cần biết là tư thái nào, kỳ thật tưởng tượng này hơi cảm thấy ngại ngùng, Tiêu Cửu Thành cũng đã mơ tưởng qua không biết bao nhiêu lần.

Tác giả có lời muốn nói:

Xem ra đã tới chương 100 còn chưa mở được cửa xe, bất quá sẽ lái xe nhanh thôi, không nên gấp gáp.

Thiên Nhã: Tiêu Cửu Thành là sắc quỷ.

Tiêu Cửu Thành: Ân, ta không phủ nhận, cho nên Thiên Nhã lúc nào thì bồi người ta sắc đây?