Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 96




Tiêu Cửu Thành ở Độc Cô gia làm gia chủ, xử lý các công việc trong ngoài của Độc Cô gia, công tư phân minh, thành thạo điêu luyện. Chỉ mới mười sáu tuổi, Tiêu Cửu Thành trong vòng ba tháng ngắn ngủi liền được tất cả mọi người trong Độc Cô gia từ trên xuống dưới ủng hộ, nói đến Thiếu phu nhân thưởng phạt phân minh, làm việc đâu ra đó, tất cả mọi chuyện cho dù khó đến đâu thì chỉ cần bẩm báo cho Thiếu phu nhân đều có thể giải quyết dễ dàng, xử lý khéo léo, để cho người ta tìm không ra sai sót gì. Nhìn Thiếu phu nhân vẻ ngoài yếu đuối văn nhã, nhưng rất uy, cao quý nhưng không kiêu nên tất cả nam nữ già trẻ đối với Tiêu Cửu Thành đều có cảm thấy hòa ái.

Tiêu Cửu Thành cũng cảm thấy rất thích làm chủ gia tộc, thay mặt Độc Cô Tấn quản lý trong ngoài phủ tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, có cảm giác tiến bộ thoải mái, càng ngày càng quen thuộc tính toán và ra lệnh, để Tiêu Cửu Thành mới có mười sáu tuổi đã nhìn trông trầm ổn, so với tuổi tác có chút không phù hợp.
Bởi vì thời gian dài thu mua vào lương thực dự trữ, kho lúa bí mật của Độc Cô gia đã sớm tràn đầy, quản gia Độc Cô Hà liền bẩm báo với Tiêu Cửu Thành.

"Kho lúa đã đầy, đoán chừng phải xây thêm kho lúa mới có thể tiếp tục thu mua lương, nên chắc phải lập tức để cho người xây dựng thêm mấy cái kho lúa?" Độc Cô Hà hỏi.

"Không được, xây dựng kho lúa là công trình khổng lồ, khó tránh khỏi không làm cho người dòm ngó, mà chúng ta đã thu mua lương thời gian dài, nếu người có tâm ý thì chỉ cần hơi chú ý việc mua bán lương thực là có thể lần theo dấu vết, cho nên không thể để lọt tai mắt người khác." Tiêu Cửu Thành phản đối xây thêm kho lúa.

"Vậy lương thực chúng ta còn mua thêm nữa không? Bất quá bây giờ kho lúa của Độc Cô gia tư tàng bên trong thóc gạo đã có thể đủ cung cấp cho ba mươi vạn quân ăn được ba năm, không thu mua thêm lương hẳn là cũng không có gì đáng ngại." Độc Cô Hà nói, đúng là chỉ cần cho ba mươi vạn tướng sĩ đầy đủ ba năm lương bổng, Độc Cô quân liền có thể đánh đâu thắng đó.
"Sẽ tiếp tục thu mua, càng nhiều càng tốt, nhưng là không cần chúng ta thu mua, để cho người khác làm thay sẽ tốt hơn". Trong lòng Tiêu Cửu Thành đã có biện pháp.

"Vậy chúng ta sẽ làm như thế nào?" Độc Cô Hà đã biết Tiêu Cửu Thành rất thông minh, cho nên về ý kiến của Tiêu Cửu Thành luôn tin tưởng không nghi ngờ, hắn biết, chỉ cần làm theo là được rồi.

"Ngày mai thúc đem mời các đại phú thương trong chín thành đến gặp ta." Tiêu Cửu Thành nói với Độc Cô Hà, biện pháp của nàng nghĩ ra là tương đối độc, nói đến vơ vét của cải, có ai qua được những thương nhân này, nàng định mở chút cửa sau cho các phú thương, ban ra một chút chính sách có lợi, để cho bọn họ thỏa thích vơ vét của cải, đợi bọn họ ăn no đến phát mập phì ngày sau "làm thịt", cũng để mượn kho bọn họ, thay Độc Cô gia tích trữ lương thực, nhất cử lưỡng tiện, dù sao những đại phú thương này cũng không có mấy người tốt.
Thế là qua hôm sau, tất cả các đại thương nhân kể cả đại phú thương giàu nhất là Lục Cẩm Bằng đều được mời đến Độc Cô phủ theo lệnh bài tướng quân phủ, các đại phú thương đều kinh sợ, dù sao không có mấy người trong sạch hoàn toàn, liền sợ Độc Cô phủ truy cứu trách tội.

"Quản gia, Thiếu phu nhân mời chúng ta tới, có gì phân phó?" Lục Cẩm Bằng mười phần cung kính hỏi đại quản gia Độc Cô Hà, mặc dù ở đây mỗi phú thương đều có gia tài bạc triệu, nhưng là địa vị lại không cao, dù sao trong sĩ nông công thương, thương lại đứng sau cùng, thương nhân thường hám lợi bị thế nhân luôn khinh thường.

"Chờ chút sẽ biết, các vị cứ chờ ở đây là được". Thái độ của Độc Cô Hà có chút kiêu căng nói, hắn là đại quản gia của Độc Cô gia, nên không có đem những thương nhân này để vào mắt. Hắn thấy mọi người đã tới đủ liền đi ra hậu viện mời Thiếu phu nhân nhà mình lên.
Các phú thương lo lắng đề phòng chờ Thiếu phu nhân Độc Cô gia, Tiêu gia Tam tiểu thư Tiêu Cửu Thành.

Chừng một khắc đồng hồ sau, Tiêu Cửu Thành mới khoan thai đi tới.

Các đại thương nhân nhìn thấy Tiêu Cửu Thành, một thiếu nữ không đến mười bảy tuổi, trên mặt vẫn còn khí chất non nớt của thiếu nữ, nhưng là trong lúc phất tay đều tự nhiên có một cỗ ưu nhã khí độ bất phàm, cộng thêm dung mạo lịch sự tao nhã hơn người, cảm giác như là sợ hãi thán phục, nên mỗi người cũng không dám nhìn lâu, nhanh chóng thu lại tầm mắt, dù sao thiếu nữ không đến mười bảy tuổi này là một nửa chủ nhân của chín thành trì, thân phận tôn quý, kẻ khác không thể xem thường.

"Để mọi người đợi lâu, quản gia cho mọi người ban thưởng ngồi." Tiêu Cửu Thành ngữ khí ôn hòa nói với các đại thương nhân, đồng thời bảo Độc Cô Hà chuẩn bị chỗ ngồi cho bọn họ, thái độ thân hòa, so với đại quản gia Độc Cô Hà thái độ hoàn toàn tương phản.
"Nào dám nào dám, Thiếu phu nhân có việc gì cứ việc phân phó, chúng ta nhất định cúc cung tận tụy vì Thiếu phu nhân cống hiến sức lực". Lục Cẩm Bằng là lão hồ ly, Tiêu Cửu Thành cho thể diện, hắn cũng không dám lên mặt, thái độ mười phần cung kính nói.

Tiêu Cửu Thành nhìn về phía Lục Cẩm Bằng, Lục Cẩm Bằng dáng dấp trắng nõn, mặt mày luôn tươi cười, nhìn như thân hòa, nhưng bên trong khẩu Phật tâm xà, mặt mày so với Lục Ngưng Tuyết giống nhau đến mấy phần, quả nhiên là phụ mẫu, bất quá thương nhân nhà có thể nuôi Lục Ngưng Tuyết cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, lại không thông thế tục ngược lại để người có chút ngoài ý muốn.

"Mọi người không cần khẩn trương, hôm nay Cửu Thành mời mọi người đến, là để cùng bàn đại sự. Thế nhân đều xem thường thương nhân. Nhưng là Cửu Thành cũng không cho là như vậy, Cửu Thành cho rằng, không nông bất ổn, không công không giàu, không buôn bán không sống, nơi nào thương nhân tụ tập, thì thành tất giàu. Cửu Thành dự định tại chín thành trì sẽ cùng phát triển thương mại, mọi người nghĩ như thế nào?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
Các phú thương nghe xong, ánh mắt có chút kích động lóe sáng, không biết Độc Cô gia Thiếu phu nhân này nói thật hay giả, nếu như Tiêu Cửu Thành là nói thật, cái này đủ để bọn hắn kích động. Quan phủ đa số đều là chèn ép thương nhân, không ngừng tăng thu thuế, đều xem trọng nông nghiệp đè ép buôn bán, còn chưa từng nghe nói có người sẽ hưng thương, cho nên Tiêu Cửu Thành đề nghị như vậy, bọn hắn vẫn là nửa tin nửa ngờ. Tiêu Cửu Thành nói những lời này, mọi người đều muốn nghe giải thích rõ ràng.

"Thiếu phu nhân quả nhiên là kiến thức bất phàm, Thiếu phu nhân có thể cho rằng như vậy, quả thật là may mắn cho chúng ta, không biết Thiếu phu nhân dự định như thế nào hành thương đây?" Lục Cẩm Bằng giọng có chút kích động hỏi.

"Là như vầy, ta dự định giảm thuế, đề thu hút các thương nhân từ thành khác đến đây hành thương, đặc biệt lập thêm phố xá…" Tiêu Cửu Thành nói một loạt chính sách, mỗi thương nhân nghe đều kích động không thôi, không ngừng a dua nịnh hót Tiêu Cửu Thành.
"Cuối cùng là Cửu Thành năm ngoái may mắn cùng quốc sư một lần diện kiến có cơ hội đàm luận, Thiên Sư có nói trong tương lai vài năm tới sẽ có một lần đại hạn, cụ thể năm nào, Thiên Sư không dám tiết lộ thiên cơ, có điều thà là tin là có, không tin cũng không tổn thất gì, Cửu Thành mong là mỗi hiệu buôn đều tích trữ chút lương, đến lúc đó có thể giúp chín thành trì dưới trướng Độc Cô gia cùng vượt qua nạn khó. Dù sao đi nữa kế sách hưng thương của Cửu Thành đối với mọi người, tất có lợi lớn, cho nên hồi đáp lại, chỉ cần đến lúc đó mọi người có thể vì dân chúng trong thành khẳng khái giúp tiền, mỗi nhà cần nộp lên trên một số thóc gạo, ta sẽ suy nghĩ định ra cho mọi người một số lượng nhất định, cũng sẽ không để cho mọi người thiệt nhiều, mọi người cứ việc yên tâm." Tiêu Cửu Thành nói.
Cũng may ngày hôm sau, khi Độc Cô phủ đưa ra bảng định mức giao nộp lương, mọi người đều nhẹ thở một hơi, xác thực là không nhiều, mỗi nhà bất quá chỉ mấy trăm đến ngàn thạch lương mà thôi, đối với các lớn cự phú mà nói, cũng không đáng là bao. Bất quá các thương nhân đều là cực kỳ tinh minh, nghĩ thầm lỡ như đại hạn thật, vậy thì nhất định phải tích lương bổng nhiều chút, đến lúc đó có thể đầu cơ trục lợi một phen, đây mới thực sự là cơ hội, thời điểm dân đói ăn không chắc bụng, mới có thể lấy giá cả rẻ nhất mua được nhiều ruộng đất. Thương nhân xem trọng lợi lớn, mỗi người đều nghĩ như vậy, cho nên vụиɠ ŧяộʍ thu lương mua ruộng, tranh nhau chen lấn, liền sợ ít ruộng, thua thiệt nhà khác, nên nâng lên giá lương thực, tản ra nhiều nơi khác bên ngoài chín thành trì vụиɠ ŧяộʍ mua thêm lương. Thật tình tất cả đều không biết, những việc này này đều nằm trong kế hoạch của Tiêu Cửu Thành, mong cho bọn họ càng mập càng tốt, lại tăng thêm kế sách hưng thương, bọn họ không mập lên cũng khó.
Kế sách "mượn bụng đẻ trứng" độc như thế, đến lúc cần thì ngay cả trứng và gà mái đều làm thịt một lần, làm cho Độc Cô Hà bội phục sát đất, đã vượt qua lão gia nhà hắn. Lão gia mưu lược trên chiến trường, mà Thiếu phu nhân mưu kế trong sự vụ ngày thường vô cùng tinh tế, ai có thể nghĩ tới, một thiếu nữ mới mười bảy tuổi lại lợi hại như thế. Thật không uổng công lúc trước vì để cưới cho được Thiếu phu nhân về nhà, lão gia cùng đại tiểu thư đã phải dùng hết tâm tư, xem ra bây giờ mới thấy lão gia cùng đại tiểu thư thực sự nhìn biết người tài.

Từ Tây Bắc truyền về lần thư thứ ba, Độc Cô Hà nhận được liền tranh thủ thời gian đem đưa đến cho Tiêu Cửu Thành đang ở trong thư phòng.

"Thiếu phu nhân, có thư từ Tây Bắc gửi về". Độc Cô Hà giọng không giấu được vui vẻ nói.
Tiêu Cửu Thành nghe xong mười phần mừng rỡ buông xuống quyển sách trên tay, tâm tình vui sướng lộ rõ trên mặt, lập tức tiếp nhận thư tín trong tay Độc Cô Hà. Nàng mỗi tháng đều gửi đi cho Thiên Nhã và Độc Cô Tấn một phong thư, thư cho Thiên Nhã tất nhiên đều là hỏi han ân cần, thổ lộ nỗi nhớ nhung, thư cho Độc Cô Tấn chính là bẩm báo các đại sự vụ nàng xử lý trong phủ. Chỉ là so với nàng, thư của Thiên Nhã viết ngắn hơn rất nhiều, bất quá nghĩ đến Thiên Nhã ở Tây Bắc gian khổ, Tiêu Cửu Thành có thể thông cảm. Cho nên mỗi lần thư từ Tây Bắc về, Tiêu Cửu Thành luôn cảm thấy rất mừng rỡ trân quý.

Thiếu phu nhân đa mưu túc trí, suy nghĩ không lộ chút sơ hở, ngày thường hỉ nộ không lộ ra, chỉ có lúc nhận được thư của đại tiểu thư, Thiếu phu nhân mới hớn hở ra mặt, mới nhìn như thiếu nữ mười bảy tuổi thật sự.
Tiêu Cửu Thành không kịp chờ đợi liền mở ra thư của Thiên Nhã, từng câu từng chữ chăm chú đọc, sợ xem quá nhanh, loáng cái đều đọc xong.

Kỳ thật trong hai lá thư trước, Thiên Nhã viết mười phần ít ỏi, đơn giản liền là rải rác mấy lời nói mình trôi qua hết thảy mạnh khỏe, không cần quan tâm loại hình, hoặc là miêu tả các tướng sĩ, đôi câu vài lời tố thuật nỗi lòng đều không có. Không giống như Tiêu Cửu Thành viết, mỗi lần đều là nóng ruột nóng gan, tương tư nhớ nhung tràn đầy. Nhưng cho dù thư có ngắn cỡ nào, Tiêu Cửu Thành vẫn là đọc say sưa ngon lành, Tiêu Cửu Thành luôn phỏng đoán khi Thiên Nhã viết thư này, tâm tư trạng thái ra sao.

Bất quá thư hôm nay, Tiêu Cửu Thành tựa hồ cảm giác được Thiên Nhã lúc viết phong thư này thì tâm trạng cùng trước đây đã hoàn toàn khác biệt.
Trong thư Thiên Nhã viết: "Cùng Đột Quyết đã mấy lần giao phong, Đột Quyết đều thua chạy, Đột Quyết chủ lực gặp khó khăn, đã không còn dám làm càng, bất quá phụ thân dự định tiêu diệt Đột Quyết chủ lực, sẽ trọng thương Đột Quyết, để bọn hắn trong thời gian ngắn khó khôi phục nguyên khí, để bảo đảm Đột Quyết trong vòng mấy chục năm tới sẽ không uy hϊếp nổi Trung Nguyên…"

_ _ _

Thiên Nhã đang đứng ngắm nhìn mặt trời lặn, đã chết lặng trên chiến trường chém gϊếŧ, nội tâm của nàng có cảm giác cô độc, cho dù phụ thân đã dụng tâm dạy bảo, bây giờ nàng đã có thể một mình đảm đương một phần chỉ huy tướng sĩ, cũng đã có một chút chiến công, một chút uy danh. Nhưng là nàng không thích cuộc sống như vậy, mỗi lần lúc này, nàng liền đặc biệt nhớ Tiêu Cửu Thành. Tiêu Cửu Thành gửi thư cho nàng, đều là những lời kia ướŧ áŧ, có đôi khi quá phận rõ ràng mà để nàng mặt đỏ tới mang tai, cho nên nàng đi xem thư Cửu Thành viết cho phụ thân, cảm giác mới thoải mái một chút. Qua thư Cửu Thành gửi cho phụ thân bẩm báo đại sự vụ, Thiên Nhã có thể cảm thấy, Cửu Thành ở lại nhà đã chậm rãi tiến lên một bước như Tiêu Cửu Thành khi trưởng thành nhϊếp chính giang sơn, mưu lược cùng khí phách, nghe phụ thân hết lòng khen ngợi, Thiên Nhã có cảm giác vui và tự hào.
Thiên Nhã phải thừa nhận, có đôi khi nàng sẽ phi thường nhớ Tiêu Cửu Thành, nghĩ đến Tiêu Cửu Thành lúc rời đi, tưởng tượng thấy gặp lại Tiêu Cửu Thành sau này, nhớ đến Tiêu Cửu Thành ở kiếp trước, thực sự nhớ rất nhiều, nàng liền đem thư củaTiêu Cửu Thành viết cho nàng những lời kia ướŧ áŧ buồn nôn lật ra xem lại, thật cảm thấy, nội dung bức thư cùng hình tượng của Tiêu Cửu Thành không có chút nào phù hợp nhau.

Mỗi lần Thiên Nhã trả lời thư cho Tiêu Cửu Thành, viết viết xóa xóa nhiều lần, chỉ cần thấy có hơi giống những lời kia của Tiêu Cửu Thành là nàng đã cảm thấy khó chịu, liền xé toang viết lại, cho nên sau cùng thành phẩm liền biến thành những từ ngữ khô khan nhất.

Tiêu Cửu Thành xem hết thư của Thiên Nhã, liền lập tức nâng bút hồi âm.

"Thư lần trước đã nhận được, ta rất vui, bất quá là nhận được thư của Thiên Nhã, làm ta có thể vui rất nhiều ngày, cho nên Thiên Nhã phải luôn viết thư cho ta mới tốt. Đêm qua ta mơ gặp Thiên Nhã trở về , Thiên Nhã trong bộ giáp tướng quân, uy phong lẫm liệt, cao lớn da ngăm, không đẹp bằng trước đây, nhưng là ta gặp ngươi trở về, trong lòng đều là vui vẻ, cũng không chê Thiên Nhã đổi khác, lúc tỉnh lại, biết chỉ là một giấc mộng, rất cảm thấy mất mát. Chỉ hi vọng ngươi cùng phụ thân sớm tiêu diệt quân Đột Quyết, khải hoàn hồi triều. Ta mộng vô số lần, cũng tưởng tượng qua vô số lần, thậm chí mơ một chút điều không nên, làm cho ta khắc sâu ấn tượng nhất, chính là có lần Thiên Nhã trở về, liền dắt ta nhập phòng, thoát y cho ta, cũng không biết phải làm gì, ta chỉ cảm thấy thẹn thùng không thôi…" Tiêu Cửu Thành nâng bút lưu loát liền viết lên ngàn chữ, nhưng là vẫn cảm thấy thật nhiều lời không nói hết.
Thiên Nhã mỗi lần nhận được thư đều bị các tướng sĩ đồng liêu không biết thân phận chân chính của Thiên Nhã trêu ghẹo, nói chẳng lẽ thư của người trong lòng gửi, mỗi lần thư cho Thiên Nhã đều dày hơn thư của người khác, mà Thiên Nhã lại còn xem lén lút. Dù sao nội dung Tiêu Cửu Thành viết, còn có đôi khi thật là lớn mật hào phóng, không có chút nào nghiêm túc. Đương nhiên Tiêu Cửu Thành cũng không phải mỗi lần đều không đứng đắn, có đôi khi vẫn là rất phù hợp, cũng có phần lớn là Tiêu Cửu Thành thấy ác mộng, mơ tới Thiên Nhã thụ thương, lo lắng không thôi, mà nói cũng kỳ quái, lúc Tiêu Cửu Thành thấy ác mộng, Thiên Nhã thật đúng là gặp chút thụ thương, cũng may đều là một chút vết thương nhẹ, chỉ bất quá Thiên Nhã thụ thương cho tới bây giờ không nói với Tiêu Cửu Thành.
Tác giả có lời muốn nói:

Tốt, chương kế tiếp cũng nhanh qua hai năm sau…

Cho nên mọi người mong đợi H đại khái cũng sẽ không xa.