Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 9




"Không sao." Độc Cô Thiên Nhã thả Tiêu Cửu Thành ra, giật cánh tay bị thương Tiêu Cửu Thành đang nắm trở lại, ngữ khí lạnh nhạt nói.

Trong lòng Tiêu Cửu Thành không yên tâm, nhưng Độc Cô Thiên Nhã không muốn cho nàng kiểm tra vết thương thì cũng đành thôi. Nàng nghĩ mình đã mang đến phiền toái cho Độc Cô Thiên Nhã, khẳng định người ta sẽ càng ghét mình hơn. Xem như chỉ có ở trước mặt Thiên Nhã, nàng mới biết bản thân mình vậy mà cũng có lúc chọc cho người phiền chán.

Lúc này Lý Quân Hạo cũng đã cưỡi ngựa đến.

"Cửu Thành, có bị thương không?" Người đầu tiên Lý Quân Hạo quan tâm chính là Tiêu Cửu Thành, đương nhiên trong mắt hắn không hề nhìn thấy Độc Cô Thiên Nhã, vẻ căng thẳng lộ rõ trên mặt.

Độc Cô Thiên Nhã thầm nghĩ, không ngờ Lý Quân Hạo đối với Tiêu Cửu Thành lại khẩn trương đến vậy, quả nhiên xưa kia cùng mình đính hôn chỉ là âm mưu đoạt vị. Nàng vẫn nhớ rõ trước đây Lý Quân Hạo chưa bao giờ biểu hiện sự thương tâm dành cho Tiêu Cửu Thành ở trước mặt nàng, luôn một mực che giấu, nếu không phải vậy thì với sự kiêu ngạo của nàng, tuyệt đối sẽ không gả cho một người đã có tình cảm với người khác.
"Ta không sao, chỉ ngại cho Thiên Nhã tỷ tỷ đã che chở cho ta." Tiêu Cửu Thành hồi đáp.

"Độc Cô cô nương có bị thương không, có cần thỉnh đại phu xem qua không." Lý Quân Hạo lúc này mới nhớ Độc Cô Thiên Nhã đang ở cạnh bên, đưa tay định đỡ Độc Cô Thiên Nhã dậy nhưng bị nàng tránh qua một bên.

"Ta là con nhà võ, chút xây xước này không sao cả." Độc Cô Thiên Nhã tùy ý nói, tuy rằng tay và lưng nàng đều đang đau rát.

"Quả nhiên là cân quắc bất nhượng tu mi*, bội phục." Lý Quân Hạo khen tặng.

*Cân quắc bất nhượng tu mi: phụ nữ nhưng không thua gì đàn ông.

Độc Cô Thiên Nhã cười lạnh trong lòng. Hiện tại nhìn Lý Quân Hạo chỉ làm nàng nghĩ đến một Lý Quân Hạo hư tình giả ý trước kia, không thể khắc chế được ý nghĩ báo thù rửa hận trong lòng, phí hết tâm sức mới đè nén được cảm giác muốn gϊếŧ người ngay lập tức.
"Quá khen rồi." Độc Cô Thiên Nhã lạnh nhạt trả lời, sau đó đứng dậy.

Đến thời điểm này Tiêu Cửu Thành mới biết Thiên Nhã đối với Lý Quân Hạo cũng lạnh nhạt chẳng khác gì nàng, có cảm giác hài lòng khó tả.

Độc Cô Thiên Nhã thấy Lý Quân Hạo muốn đi qua đỡ Tiêu Cửu Thành dậy, nàng liền trước một bước đưa tay ra trước mặt Tiêu Cửu Thành. Quả nhiên Tiêu Cửu Thành không chút do dự nắm lấy tay Độc Cô Thiên Nhã, để nàng đỡ mình đứng dậy. Tiêu Cửu Thành cảm thấy tuy Thiên Nhã đối với mình có vẻ lạnh nhạt nhưng dù gì cũng rất chu đáo.

Độc Cô Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành nắm chặt tay mình, lại quay qua nhìn Lý Quân Hạo chỉ muốn đào lỗ chui xuống, trong lòng nàng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ. Đâu phải nhất định gả cho Lý Quân Hạo thì Tiêu Cửu Thành mới có thể lên làm hoàng hậu, nàng có thể để đệ đệ Độc Cô Thành của mình cưới Tiêu Cửu Thành cơ mà. Độc Cô Thiên Nhã cảm thấy ý nghĩ này thật là xảo diệu, đơn giản chính là một mũi tên bắn hai con chim. Nếu đệ đệ cưới Tiêu Cửu Thành, mà Tiêu Cửu Thành trước sau gì cũng thành hoàng hậu, vậy đương nhiên Độc Cô gia có thể thay đổi định mệnh, quá tốt còn gì! Nếu như không thể thì đối với Độc Cô gia cũng chẳng mang lại tổn thất gì. Quan trọng nhất là, nếu kiếp này có thể cướp được nữ nhân mà Lý Quân Hạo yêu nhất, để Lý Quân Hạo trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu mến phải gả cho người khác, Độc Cô Thiên Nhã cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp.
Đã xác định được hướng đi trong lòng nên mấy vết thương khi nãy cũng chẳng còn làm Độc Cô Thiên Nhã đau đớn được nữa. Hơn nữa nhìn lại Tiêu Cửu Thành mà mình vốn ghét cay ghét đắng cũng cảm thấy đỡ chán ghét hơn một tí, dù sao để trả thù Lý Quân Hạo, Tiêu Cửu Thành chính là một quân cờ tốt.

"Muội muội, ngươi và Thiên Nhã không sao chứ?" Mấy người Tiêu Nghệ Tuyền cũng nhảy xuống ngựa, lo lắng hỏi. Cho dù là Thiên Nhã hay muội muội của mình, nếu có gì sơ xuất thì Tiêu Nghệ Tuyền sẽ bị khiển trách.

"Ta không sao, chỉ có Thiên Nhã tỷ tỷ có chuyện thôi, Thiên Nhã tỷ tỷ thật sự không sao chứ?" Tiêu Cửu Thành trả lời nhị tỷ xong, vẫn không yên lòng hỏi Độc Cô Thiên Nhã một lần nữa. Bởi vì vừa nãy lúc Thiên Nhã đỡ nàng dậy, nàng nhìn thấy trong ống tay áo của Thiên Nhã có vương một ít máu, ắt hẳn đã bị bụi gai hoặc đất đá làm xước da, làm nàng rất không yên lòng.
"Ta không sao." Sau khi nghĩ được kế hay, tâm trạng Độc Cô Thiên Nhã tốt hơn rất nhiều, dù có trầy xước hơn nữa nàng cũng cảm thấy đáng giá.

"Cảm tạ Thiên Nhã đã cứu Cửu Thành." Tiêu Nghệ Tuyền nói cám ơn Thiên Nhã, đây là lời thật tâm của nàng.

"Không cần khách khí, có điều vì sao ngựa này lại quá khích đến thế, nên điều tra một phen." Độc Cô Thiên Nhã bình thản nói.

"Chút nữa ta sẽ bẩm báo phụ thân việc này. Tiệc mừng thọ sắp đến rồi, mọi người cũng nên hồi phủ thôi." Tiêu Cửu Thành cảm thấy không nên tiếp tục cưỡi ngựa nữa, cũng may hôm nay người xảy ra vấn đề là nàng, nếu để cho vị công tử hoặc tiểu thư nào khác xảy ra vấn đề, vậy chủ nhà Tiêu phủ sẽ thật khó khăn trong việc tạ tội.

"Được thôi." Xảy ra chuyện mọi người cũng không còn tâm tình nào, liền đồng thanh ứng tiếng.
Độc Cô Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành sau khi bị chấn kinh, chẳng những không bị kinh hãi còn quyết định thật nhanh kết thúc việc ngày hôm nay, dẫn dắt mọi người quay trở lại tiệc rượu, so với Tiêu Nghệ Tuyền có vẻ có nhiều chủ ý hơn nhiều. Điều này làm cho Độc Cô Thiên Nhã mơ hồ như nhìn thấy được sự trưởng thành của người thiếu nữ đang tuổi mười lăm này vào hai mươi năm sau, khi Tiêu Cửu Thành dù chỉ mới lên làm thái hậu không bao lâu nhưng vẫn bình thản tự nhiên chủ trì đại cục trong triều.

Chú ý đến Tiêu Cửu Thành không chỉ có Độc Cô Thiên Nhã mà còn có Lý Quân Hạo, hắn đang mỉm cười nhìn Tiêu Cửu Thành. Từ trên người Tiêu Cửu Thành thu hồi tầm mắt, Độc Cô Thiên Nhã bắt được ánh nhìn chăm chú của Lý Quân Hạo dành cho Tiêu Cửu Thành, cười lạnh trong lòng.
Tiêu Cửu Thành thấy nhị tỷ đã mang mọi người hồi phủ xong rồi, mới quay đầu qua nhìn về phía Độc Cô Thiên Nhã.

"Thiên Nhã tỷ tỷ, tay ngươi bị trầy xước hết rồi, ta mang ngươi về phủ chỉnh trang lại." Bất kể là Tiêu Cửu Thành xuất phát từ nội tâm lo lắng hay hổ thẹn do Độc Cô Thiên Nhã vì mình mới bị thương, nàng vẫn cảm thấy mình có trách nhiệm phải kiểm tra vết thương của Thiên Nhã. Dù chỉ là trầy da cũng phải cố gắng xử trí. Nói cho cùng Thiên Nhã cũng là nữ tử, sẽ lo lắng cho dung mạo của mình. Hiện tại bị thương dù không nghiêm trọng, nhưng cũng sẽ lưu tâm.

"Cũng được." Độc Cô Thiên Nhã mới vừa thay đổi thái độ, vui vẻ đồng ý.

Tiêu Cửu Thành thấy Độc Cô Thiên Nhã không giống vừa nãy cách người ngàn dặm, trong lòng rất mừng rỡ, liền kéo tay Thiên Nhã hồi phủ. Nàng nghĩ lúc Thiên Nhã chọn ngựa chủ động nắm tay của mình, nếu bây giờ mình cũng nắm tay nàng chắc người ta cũng không phản cảm đâu nhỉ. Tất nhiên với tính tình của Thiên Nhã nếu mà không thích cũng sẽ tự động rút tay trở về thôi. Giờ đây thấy Thiên Nhã để nguyên cho mình nắm, trong lòng nàng rất vui, có lẽ Thiên Nhã cũng không ghét mình lắm.
Thực tế khi Tiêu Cửu Thành vừa nắm tay Độc Cô Thiên Nhã, nàng không cảm thấy thoải mái chút nào cả, muốn vung ra ngay. Nhưng nghĩ đến chờ phụ thân trở về còn phải thay đệ đệ đến Tiêu phủ cầu hôn, liền ráng nhịn xuống cảm giác không được tự nhiên này.

Lý Quân Hạo vẫn muốn trò chuyện riêng với Tiêu Cửu Thành nhưng không tìm được cơ hội, Tiêu Cửu Thành mãi vẫn chỉ loay hoay vấn đề trầy da trên người Độc Cô Thiên Nhã, với lý giải của Lý Quân Hạo, đây là biểu thị cho lòng tốt của nàng.

Trong lòng Tiêu Cửu Thành giờ này làm gì có nửa cái bóng của Lý Quân Hạo, tràn đầy tâm tư đều đặt lên người Độc Cô Thiên Nhã. Sau khi trở về Tiêu phủ, liền trực tiếp dắt Độc Cô Thiên Nhã vào khuê phòng của mình.

Kiếp trước Độc Cô Thiên Nhã xem như quen biết Tiêu Cửu Thành từ nhỏ, tính ra thời gian cũng hơn ba mươi năm nhưng nàng chưa bao giờ bước vào khuê phòng của Tiêu Cửu Thành. Vì lẽ đó khi đặt bước chân đầu tiên vào phòng, Độc Cô Thiên Nhã hơi bất ngờ, thầm nghĩ có lẽ Tiêu Cửu Thành đối với mình không có một chút đề phòng nào. Khuê phòng nữ tử vốn là nơi chốn tư mật nhất, có lẽ ngoại trừ mẫu thân, tỷ muội thì chỉ có khuê mật mới được bước vào khuê phòng của họ.