Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 8




Tuy rằng đời đời Tiêu gia là quan văn nhưng triều đại này thiên hạ thịnh hành võ đạo, vì thế trong phủ cũng có nuôi hơn mười con tuấn mã.

Các công tử tiểu thư bắt đầu từng người tự đi chọn tuấn mã cho mình, nam nữ phân làm hai nhóm, nam tử so về kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung, còn nữ tử chỉ đơn thuần cưỡi ngựa. Nhóm nữ tử quyết định so tài trước với nhau, nam tử đứng chung quanh xem.

Gia thế của Độc Cô Thiên Nhã ở thành này hiển hách nhất nên theo thông lệ, phàm là làm gì hoặc có vật gì tốt đều để cho Độc Cô Thiên Nhã chọn trước tiên. Kiếp trước Độc Cô Thiên Nhã là hoàng hậu, đương nhiên dùng vật gì cũng là món tốt nhất, kiếp này chợt phát hiện, nàng kiếp trước việc gì cũng tranh đứng ở đầu, lần nào cũng chọn đồ tốt xong thì để phần còn lại cho người khác, không bị người ta oán hận mới là lạ. Đến nỗi sau khi nàng bị phế, hậu cung từng người đều tranh nhau bỏ đá xuống giếng, lấy đó làm niềm vui khi người khác gặp họa. Cuối cùng tân hậu Tiêu Cửu Thành ban ra một lệnh cấm, không cho bất luận người nào đến thăm viếng nàng thì chuyện này mới chấm dứt, bề ngoài nhìn như pháp lệnh trừng phạt nhưng thực ra là bảo hộ tôn nghiêm sau cùng của Độc Cô Thiên Nhã. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Độc Cô Thiên Nhã đều coi thường cái gọi là thiện ý của Tiêu Cửu Thành, lòng kiêu hãnh của nàng chưa bao giờ bị đánh bại bởi những người thích nịnh hót hay thích vui trên niềm đau của kẻ khác, những người kia tính là cái gì, nàng, Độc Cô Thiên Nhã chưa bao giờ dể vào trong mắt. Có tư cách cười nhạo nàng chỉ có Tiêu Cửu Thành và Lý Quân Hạo, dưới cái nhìn của nàng, thiện ý của Tiêu Cửu Thành chẳng qua là sự thương hại của người thắng cuộc so với kẻ bại trận. Độc Cô Thiên Nhã này đâu cần người ta thương hại.
Độc Cô Thiên Nhã quan sát Tiêu Cửu Thành, người này kín đáo ở bên cạnh mình chính là một sự so sánh rõ ràng nhất, nếu mình kiêu căng lộ liễu thì Tiêu Cửu Thành vô cùng biết điều, xem ra vô cùng biết cách làm người.

Kiếp trước Độc Cô Thiên Nhã đương nhiên sẽ chọn cho mình con ngựa chạy nhanh nhất, nghĩ lại cũng do Lý Quân Hạo nhiều chuyện, nàng xuất thân con nhà tướng, có võ nghệ trong người nên cưỡi ngựa so với các nữ tử khác tốt hơn nhiều, cho dù Lý Quân Hạo không cứu thì sau khi nàng bị hất văng ra khỏi lưng ngựa cũng chỉ bị vài vết thương nhẹ mà thôi, chính vì nhờ thế mà để Lý Quân Hạo lượm được món hời lớn rồi. Nếu để Tiêu Cửu Thành chọn, tất nhiên nàng ta sẽ không chọn con ngựa tốt nhất, điều nàng đang suy nghĩ chính là làm cách nào để Tiêu Cửu Thành chọn con ngựa kiếp trước của mình.
"Thiên Nhã, ngươi chọn trước đi." Tiêu Nghệ Tuyền thân là chủ nhà, chủ động mời Thiên Nhã.

"Để Cửu Thành giúp ta chọn, cần phải giúp ta chọn được con tuấn mã tốt nhất." Độc Cô Thiên Nhã rất nhanh nghĩ ra một kế, giơ tay ra kéo Tiêu Cửu Thành đang ở bên cạnh mình, để nàng giúp mình chọn ngựa.

Độc Cô Thiên Nhã không đợi Tiêu Cửu Thành có phản ứng gì, đã nắm tay lôi kéo nàng đi về phía trước.

Hành vi đột nhiên này của Độc Cô Thiên Nhã, đừng nói bản thân Tiêu Cửu Thành vô cùng bất ngờ, ngay cả Tiêu Nghệ Tuyền và các tiểu thư công tử khác cũng không ngờ được, không nghĩ đến giao tình của Độc Cô Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành lại tốt đến thế.

Tay của mình được Thiên Nhã nắm, một Tiêu Cửu Thành vốn bình tĩnh bắt đầu hơi rối loạn, nàng vẫn cho rằng Độc Cô Thiên Nhã chán ghét mình, chủ động nắm tay thế này vẫn là lần đầu tiên. Nàng nghĩ sở dĩ Độc Cô Thiên Nhã để mình giúp nàng đi chọn ngựa, có lẽ là vì mình ở Tiêu phủ nên có thể biết rất rõ gốc gác của những con ngựa này. Đến lúc tiếp cận chuồng ngựa rồi, Độc Cô Thiên Nhã mới buông tay nàng ra.
Tiêu Cửu Thành dĩ nhiên sẽ giúp Độc Cô Thiên Nhã chọn một con ngựa chạy nhanh nhất.

"Thiên Nhã tỷ tỷ, đây là tuấn mã chạy nhanh nhất trong phủ của ta, ngươi thấy thế nào?" Tiêu Cửu Thành chỉ con ngựa kia cho Độc Cô Thiên Nhã.

"Được, vậy cứ lấy con này đi, Cửu Thành có không chế được không?" Độc Cô Thiên Nhã cười hỏi. Ngựa là do Tiêu Cửu Thành chọn, xuất xứ lại bắt nguồn từ Tiêu phủ, cho nên dù có chuyện gì xảy ra thì cũng do trách nhiệm của Tiêu phủ mà thôi.

"?" Tiêu Cửu Thành không hiểu, ý Thiên Nhã là để mình cưỡi con ngựa này sao? Nàng cho rằng với tính tình của Thiên Nhã, lẽ ra phải muốn cưỡi con ngựa tốt nhất.

"Ta là hậu duệ nhà binh, bình thường cưỡi ngựa đều lợi hại hơn so với các nữ tử khác, nếu bây giờ ngay cả ngựa cũng chọn con tốt nhất, ta có thắng cũng không vẻ vang gì. Ta thấy Cửu Thành văn nhược, trao con ngựa tốt nhất cho Cửu Thành mới là công bằng. Ta và mọi người cứ chọn mấy con ngựa còn lại là được, chiến thắng như vậy mới thú vị." Độc Cô Thiên Nhã giải thích.
Trước đó tuy rằng Tiêu Cửu Thành hơi bất ngờ vì được Thiên Nhã nhường ngựa, nhưng sau khi nghe được lời giải thích lại thấy đây đúng là tính cách của Thiên Nhã, muốn thắng cũng phải thắng một cách vinh quang.

"Vậy cũng tốt, Thiên Nhã tỷ tỷ đừng nghĩ Cửu Thành văn nhược, ta cưỡi ngựa cũng không tệ lắm đâu." Tiêu Cửu Thành cười nói, tuy rằng nàng không quá am hiểu cưỡi ngựa nhưng cũng đã từng nỗ lực tập luyện qua.

"Ta rất chờ mong được tranh tài với Cửu Thành muội muội." Độc Cô Thiên Nhã nói, đồng thời tặng cho Tiêu Cửu Thành một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành. Hiển nhiên tâm tình nàng đang rất tốt đối với mưu kế hoàn hảo của mình.

Tiêu Cửu Thành phát hiện đây là lần đầu tiên Độc Cô Thiên Nhã cười vui vẻ với mình đến thế, kia dung nhan tuyệt thế đến nỗi Tiêu Cửu Thành cảm thấy nữ tử đẹp nhất trên đời cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Những nữ tử còn lại đột nhiên không muốn chơi tiếp, cho dù nữ tử tốt nhất nơi này cũng thấy mình không bằng Độc Cô Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành. Tài cưỡi ngựa của Độc Cô Thiên Nhã thế nào mọi người đều biết, bây giờ đến con ngựa tốt nhất cũng về tay Tiêu Cửu Thành, thử hỏi các nàng làm sao chấp nhận làm nền, thử hỏi làm sao không mất hứng. Nói thì nói vậy nhưng lúc sau tự ai nấy đều chọn cho mình một con ngựa tốt.

Vừa vào cuộc so tài, Tiêu Cửu Thành ở trên ngựa không bao lâu liền phát hiện ra điều bất thường, con ngựa này đặt biệt nóng nảy, càng chạy càng nhanh, thậm chí không thể kiểm soát, dường như chỉ chút nữa thôi sẽ hất nàng văng ra lưng ngựa.

Độc Cô Thiên Nhã theo sát Tiêu Cửu Thành, nàng biết con ngựa này rất nhanh sẽ phát tác. Trong lòng nàng lúc này đột nhiên có mâu thuẫn, nàng vừa hy vọng Tiêu Cửu Thành có chuyện, vừa hy vọng nàng bình an. Nói gì thì nói, Tiêu Cửu Thành chưa từng làm gì tổn hại đến nàng.
Ngay tại lúc này hiển nhiên Lý Quân Hạo cũng nhận ra điều khác thường, hắn mau chóng nhảy lên một con ngựa khác rồi chạy về phía Tiêu Cửu Thành.

Độc Cô Thiên Nhã nhìn thấy Lý Quân Hạo đang trờ tới, nàng nghĩ thầm, sao mình phạm phải điều ngu xuẩn thế này cơ chứ, cho dù mình hãm hại Tiêu Cửu Thành thành công thì Lý Quân Hạo cũng sẽ tới cứu nàng ta. Đương nhiên trong lòng Lý Quân Hạo chỉ ước gì mình có thể cứu Tiêu Cửu Thành, tình chàng ý thϊếp, còn mình khác nào dệt gấm trên hoa, mang đến ý tốt cho người ta. Nói gì thì nói, giờ phút này không thể để Lý Quân Hạo thành công.

Độc Cô Thiên Nhã thấy Lý Quân Hạo đã áp sát các nàng, trong lòng quýnh lên liền mạnh mẽ thúc hai chân vào bụng ngựa, làm cho nó chấn kinh chạy nhanh về hướng Tiêu Cửu Thành bên kia. Độc Cô Thiên Nhã nhảy lên vồ tới trước, ôm lấy Tiêu Cửu Thành rồi cùng lăn xuống đất, còn xoay người một vòng để bảo hộ Tiêu Cửu Thành trong lòng.
Tiêu Cửu Thành bị con ngựa ngoài tầm kiểm soát kia làm cho sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt. Đến lúc cảm giác mình chuẩn bị văng ra khỏi lưng ngựa tới nơi thì được người ôm lấy ngã nhào xuống đất, hoảng loạn không thôi, đến lúc định thần mới phát hiện mình được Độc Cô Thiên Nhã bảo hộ trong lòng. Ngàn vạn lần nàng cũng không nghĩ đến sẽ có lúc Độc Cô Thiên Nhã phấn đấu quên thân đến cứu mình, sẽ có lúc được ngửi hương thơm nữ tử đặc trưng trên người Độc Cô Thiên Nhã. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Độc Cô Thiên Nhã, giờ khác này có một cảm giác khác thường lướt qua trong lòng nàng, tầm mắt không nỡ rời khỏi gương mặt Độc Cô Thiên Nhã.

Vì cứu Tiêu Cửu Thành, cánh tay Độc Cô Thiên Nhã bị xây xát, cơ thể vì lăn dưới mặt đất cũng bị thương, toàn thân rất đau, đặc biệt chỗ bị thương trên tay giờ đang đau rát. Bản thân nàng vốn yêu kiều, kiếp trước chưa từng chịu qua tình cảnh vết thương đầy người như thế này, đây đúng là gậy ông đập lưng ông mà. Có thể nói tâm trạng Độc Cô Thiên Nhã lúc này không thể dùng hai từ hỏng bét đơn giản để hình dung.
"Ngươi không sao chứ?" Độc Cô Thiên Nhã hỏi người trong lòng vẫn đang không chút phản ứng nào, không đến mức sợ ngất luôn chứ, kỳ thật nàng chẳng muốn quan tâm gì đến sống chết của Tiêu Cửu Thành đâu.

"Ta không sao, nhưng Thiên Nhã tỷ tỷ vì bảo vệ ta có bị thương hay không?" Tiêu Cửu Thành nghĩ đến đây, vội sốt sắng muốn kiểm tra vết thương của Độc Cô Thiên Nhã.

Lời editor: Haha, đã muốn hại người ta hóa ra lại khiến người ta có cơ hội ăn mình. Độc Cô Thiên Nhã hài quá xá!!