Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 10




Độc Cô Thiên Nhã hờ hững liếc nhìn khuê phòng Tiêu Cửu Thành, bố trí đơn giản nhã nhặn, chẳng khác gì chủ nhân của nó, đều kín đáo biết điều.

Tiêu Cửu Thành có thói quen chuẩn bị sẵn thuốc men trong phòng, lập tức lấy ra thuốc chuyên trị vết thương bên ngoài.

"Thiên Nhã tỷ tỷ, người bị thương chỗ nào?" Tiêu Cửu Thành hỏi.

"Không biết." Nàng cảm giác cơ thể chỗ nào cũng đau, tuy không nặng nhưng những vết như trầy da tróc vẩy chắc là không ít.

"Vậy cứ bôi thuốc lên cánh tay trước đã, xong lại kiểm tra những chỗ khác." Tiêu Cửu Thành nhẹ giọng nói.

Độc Cô Thiên Nhã để mặc cho Tiêu Cửu Thành kéo ống tay áo mình lên, lộ ra cánh tay nõn nà xinh đẹp. So với nữ tử bình thường thì ngay cả cánh tay của Thiên Nhã cũng có phần đẹp hơn, đáng tiếc bên trên có thêm vài vết trầy xước rướm máu đặc biệt khiến người ta chướng mắt. Tuy nói vết thương không sâu nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn nghĩ chắc nàng đau lắm.
"Giờ ta rẩy thuốc bột lên vết thương này sẽ có cảm giác như kim chích đau vô cùng, Thiên Nhã tỷ tỷ cố gắng chịu đựng một chút." Tiêu Cửu Thành ôn nhu nói.

"Ngươi cứ làm thật dứt khoát, ta không yếu ớt như ngươi nghĩ đâu." Độc Cô Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành thật dông dài, từ ngày bé nàng tập võ va chạm sứt đầu mẻ trán đều không thể tránh khỏi, nên đối với những vết thương nhỏ thế này thật sự nàng không xem là gì. Hơn nữa kiếp trước trải qua mưa to gió lớn, có gì còn chưa từng thấy đâu nên những chuyện này lại càng nhỏ bé đến mức không có gì để nói. Tiêu Cửu Thành ví nàng như một nữ tử văn nhược yếu đuối làm nàng có cảm giác bị khinh thường.

"Tuy rằng Thiên Nhã tỷ tỷ có cứng cỏi hơn nữ tử bình thường đi chăng nữa nhưng nói cho cùng ngươi vẫn là nữ tử, vẫn cần có người chăm sóc." Tiêu Cửu Thành rất hy vọng người bị thương là nàng chứ không phải Độc Cô Thiên Nhã, nàng ấy lẽ ra phải được trời cao che chở và ưu ái.
"Ngươi gọi ta Thiên Nhã là được rồi." Độc Cô Thiên Nhã nghe những lời thầm thì của thiếu nữ Tiêu Cửu Thành mười lăm tuổi thì cảm thấy khó chịu vô cùng. Hơn nữa đến giờ nàng mới phát hiện khi Tiêu Cửu Thành gọi nàng là Thiên Nhã tỷ tỷ, khiến người ta có cảm giác thân cận quá mức, quan hệ giữa nàng và Tiêu Cửu Thành đâu có tốt đến mức thế này. Nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành nhất định đang nghĩ chệch hướng rồi, nàng giao hảo với Tiêu Cửu Thành, chủ động giúp Tiêu Cửu Thành tìm ngựa, thậm chí nhường ngựa cũng chỉ vì có ý đồ hãm hại Tiêu Cửu Thành mà thôi, hiện tại còn để bé ngoan này giúp nàng thoa thuốc, chẳng qua là muốn lót đường cho tương lai. Nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành kiếp trước rất thông minh cơ trí chứ không phải vô tư lự như bây giờ, đối với mình không đề phòng chút nào.
"Thiên Nhã?" Tiêu Cửu Thành nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Độc Cô Thiên Nhã. Từ trước đến giờ nàng chưa từng cho rằng Thiên Nhã muốn giao hảo với mình, nhưng giờ phút này quả thật nàng vẫn cứ nghĩ theo hướng Thiên Nhã đối với mình có hảo cảm, muốn rút ngắn quan hệ mới cho phép nàng gọi thẳng tên nàng ấy. Mà nàng cũng rất thích được gọi Thiên Nhã chỉ hai từ này.

Độc Cô Thiên Nhã phát hiện căn bản không phải liên quan đến hai chữ tỷ tỷ phía sau tên của mình mà là do thanh âm và ngữ điệu của Tiêu Cửu Thành. Giọng nói Tiêu Cửu Thành mềm mại như tơ, mặc kệ tên là gì cũng đều có cảm giác thân mật. Chẳng trách Lý Quân Hạo yêu Tiêu Cửu Thành mà không thích mình, nữ nhân này và nàng tuyệt đối là hai nữ tử bất đồng, chẳng trách kiếp trước mình chưa từng xem Tiêu Cửu Thành giống như một chuyện gì to tát, kiếp trước đối với nữ nhân mềm mại như nước này, nàng hoàn toàn vô cảm. Nàng là một người tự cao tự đại, trừ bản thân thì không để ai vào mắt, đặt biệt là Tiêu Cửu Thành chẳng có một điểm gì chung với mình, càng chưa từng nghĩ nàng ta sẽ đem lại uy hϊếp gì cho mình. Đến lúc phát hiện ra thì đã chậm mất rồi. Loại nữ nhân tuyệt đối mềm mỏng này làm cho Độc Cô Thiên Nhã chỉ muốn đưa tay một phát bóp chết. Nàng không thích Tiêu Cửu Thành, dù cho người này coi như vô hại.
"Bôi thuốc đi." Độc Cô Thiên Nhã lạnh nhạt nói lảng sang chuyện khác.

"Được." Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng hồi đáp, nàng cảm thấy từ khi Thiên Nhã khỏi bệnh, nàng đối với cảm xúc của Thiên Nhã không thể nhìn thấu, khi nắng khi mưa, lúc nóng lúc lạnh, dù một chút cũng không đoán ra. Trước kia thật ra Thiên Nhã dễ đoán hơn nhiều, lúc đó Thiên Nhã kiêu ngạo, cương trực thẳng tính, vô cùng đơn giản. Chẳng biết vì sao Tiêu Cửu Thành đột nhiên hoài niệm Thiên Nhã của khi xưa, Thiên Nhã của hiện tại để cho nàng có cảm giác khó xử, không biết nên làm thế nào, cũng đoán không ra tâm tình của Thiên Nhã, làm cho nàng không biết miêu tả cảm xúc của mình lúc này thế nào.

Tiêu Cửu Thành thận trọng rắc thuốc bột vào cánh tay Độc Cô Thiên Nhã, thuốc rất nhanh tan ra. Đây là loại thuốc rất hữu hiệu, tuyệt đối sẽ không lưu lại vết sẹo, chỉ có điều lúc tiếp xúc với vết thương sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ vô cùng đau đớn. Vì lẽ đó Tiêu Cửu Thành không nhịn được ngẩng đầu lên quan sát vẻ mặt Thiên Nhã, thấy nàng đau đến nhíu mày thì rất đau lòng.
Độc Cô Thiên Nhã vốn tưởng rằng chỉ như thuốc bình thường khác, không ngờ lại gây đau đớn như vậy. Nếu không phải chắc chắn Tiêu Cửu Thành sẽ không làm gì mình, nàng sẽ rất hoài nghi Tiêu Cửu Thành đang hạ độc mình.

"Chỉ đau đớn lúc này thôi, chờ vết thương hấp thụ xong liền hết đau, về sau cũng không lưu sẹo." Tiêu Cửu Thành trấn an.

"Đây là thuốc gì?" Độc Cô Thiên Nhã thuận miệng hỏi.

"Tổ phụ của ta và Dược vương Tôn Dực là bạn tốt, đây là thuốc chữa ngoại thương rất có tiếng của Dược vương, người nói nó có tác dụng không lưu sẹo nên chia cho nữ quyến trong nhà dùng." Tiêu Cửu Thành giải thích.

"Ngay cả Dược vương cũng có thể kết giao, Tiêu gia không hổ danh có bằng hữu khắp thiên hạ." Độc Cô Thiên Nhã phát hiện kết thân với Tiêu gia thật là tốt. Tuy Tiêu gia đời đời theo văn môn, tay không binh quyền nhưng trong giới học sĩ và dân gian rất có sức ảnh hưởng. Nếu ngày sau muốn thay mận đổi đào, đương nhiên sẽ cần Tiêu gia, văn nhân thế gia này phụ trợ.
"Giúp người làm điều tốt sẽ mang lại việc thiện." Tiêu Cửu Thành rất hài lòng đối với gia phong nhà nàng.

"Đạo lý này rất đúng." Độc Cô Thiên Nhã gật đầu nói, trước đây mình không chỉ đánh giá thấp Tiêu Cửu Thành còn đánh giá thấp Tiêu Gia, Độc Cô Thiên Nhã cảm thán.

"Cánh tay thoa thuốc xong rồi, trên người Thiên Nhã còn bộ vị nào bị thương không?" Tiêu Cửu Thành hỏi, Thiên Nhã dùng cả thân thể để bảo vệ nàng, trên người chắn chắn vẫn còn vết thương.

"Không có gì đáng ngại." Vết thương trên lưng Độc Cô Thiên Nhã muốn về phủ của mình mới kiểm tra. Tuy nàng và Tiêu Cửu Thành đều là nữ tử, nhưng nghĩ đến ở trước mặt nữ nhân mình không thích cởϊ áσ, vừa ngẫm nghĩ đã thấy vừa khó ở vừa khó chịu.

"Thiên Nhã là vì ta mới bị thương, đối với Cửu Thành có ân cứu mạng, nếu không thể xác thực Thiên Nhã không có gì đáng ngại thì trong lòng Cửu Thành sẽ bất an. Thiên Nhã cứ để ta xem một chút thì có làm sao?" Tiêu Cửu Thành khẩn cầu.
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi." Độc Cô Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành thực sự rất phiền phức.

"Cửu Thành nếu không tận mắt kiểm tra thì trong lòng cảm thấy hổ thẹn bất an, Thiên Nhã cứ y theo ta đi." Tiêu Cửu Thành không buông tha vấn đề này.

"Nếu cảm thấy hổ thẹn chi bằng lấy thân báo đáp đi?" Độc Cô Thiên Nhã cười hỏi.

"Hả?" Tiêu Cửu Thành căng thẳng, không hiểu gì nhìn Độc Cô Thiên Nhã chờ nàng giải thích.

"Ngươi năm nay mười lăm đúng không, đệ đệ Độc Cô Thành của ta cũng tuổi mười lăm, ta cảm thấy Độc Cô gia nhà chúng ta và Tiêu gia môn đăng hộ đối, duyên trời tác hợp, người cảm thấy thế nào?" Độc Cô Thiên Nhã hỏi Tiêu Cửu Thành.

"Việc hôn nhân từ trước đến giờ do phụ mẫu định đoạt, Cửu Thành không làm chủ được." Nếu như không có gì ngoài ý muốn, phụ thân nàng có lẽ sẽ đồng ý mối hôn ước với Ngô Vương phủ một khi Lý Quân Hạo đến cầu hôn. Không ngờ Độc Cô gia cũng có ý tưởng này làm cho Tiêu Cửu Thành vô cùng bất ngờ. Đương nhiên nếu chỉ đánh giá về mặt phu tế, Tiêu Cửu Thành cảm thấy Lý Quân Hạo nổi trội hơn Độc Cô Thành, phụ thân của sẽ ưu tiên chọn Lý Quân Hạo. Dù sao Lý Quân Hạo là dòng dõi hoàng thất, cũng là một nhân tài, tài năng hơn hẳn Độc Cô Thành, chưa kể đối với nàng có tình cảm chân thành. Tuy rằng Độc Cô gia có tước vị, có thực quyền nhưng nói gì thì nói cũng là ngoại thần, tuy binh quyền trong tay nhưng ngược lại dễ mang nhiều hậu hoạn. Vì thế nếu Độc Cô gia đứng ra cầu hôn, chưa chắc phụ thân sẽ đáp ứng.