Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 213




"A Sửu, chúng ta tắm chung được không?" Tiêu Cửu Thành mong đợi hỏi, đã ba năm nàng chưa từng cùng Thiên Nhã tiếp xúc da thịt, nhớ lại quá khứ, thể xác tinh thần liền tựa như có gió xuân thổi qua gợn lên từng đợt sóng, thật lâu không thể bình phục.

"Ngươi tắm đi, ta còn phải nấu thêm nước nóng cho ngươi." Thiên Nhã quả quyết cự tuyệt, dung nhan xấu xí bị Tiêu Cửu Thành thấy là một chuyện, cùng Tiêu Cửu Thành tiếp xúc da thịt lại là một chuyện khác. Nàng cự tuyệt Tiêu Cửu Thành ám chỉ cầu hoan, bởi vì Thiên Nhã vừa nghĩ tới dung nhan xấu xí của mình cùng Tiêu Cửu Thành tiếp xúc da thịt, nàng đã cảm thấy khó chịu, cho nên quả quyết cự tuyệt Tiêu Cửu Thành mời gọi tắm uyên ương.

Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã cự tuyệt, nội tâm lại thở dài, thật sự là muốn đem Thiên Nhã ép dưới thân thể muốn làm gì thì làm, để xem nàng có còn khó chịu như thế nữa hay không. Thiên Nhã không muốn tắm uyên ương với mình thì Tiêu Cửu Thành cũng chỉ có thể tự tắm một mình. Ở trong thùng tắm ngâm tắm nước nóng, cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu, đầy trong đầu Tiêu Cửu Thành đều là Thiên Nhã ngọc tuyết cơ da, cùng Thiên Nhã mỗi lần thẹn thùng, áp chế kiều mị thở dốc, nghĩ đến như vậy, Tiêu Cửu Thành chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nàng biết thân thể của mình khát vọng được vuốt ve, khát vọng Thiên Nhã ấm hương như ngọc, thân thể mềm mại. Mới chỉ là suy nghĩ thôi mà thân thể của mình liền bắt đầu động tình, giữa hai chân trống rỗng có chút thấy đau, Tiêu Cửu Thành duỗi tay vuốt ve, sờ thấy một mảnh trơn ướt, rõ ràng không phải là nước nóng, mà là từ thân thể của mình tiết ra. Ba năm qua, Tiêu Cửu Thành đều cho là du͙ƈ vọиɠ của thân thể mình đã chết, chưa từng nửa phần rung động, bây giờ tìm được Thiên Nhã, thân thể mình giống như đang sống lại, du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt còn hơn Tiêu Cửu Thành tưởng tượng.
Tiêu Cửu Thành thậm chí nhịn không được đưa tay xoa nhẹ đài hoa đã có chút run rẩy, một cảm giác tê dại tràn tới, nhưng Tiêu Cửu Thành lập tức dừng lại động tác của mình. Thiên Nhã đang ở ngay bên ngoài, du͙ƈ vọиɠ lần thứ nhất suốt ba năm qua sao lại có thể dựa vào thủ dâʍ chứ, nhất định phải là Thiên Nhã cấp cho mới được. Tiêu Cửu Thành đè xuống xao động, bắt đầu động não. Muốn Thiên Nhã chủ động cùng mình tiếp xúc da thịt, tựa hồ có chút khó khăn, vậy thì chỉ có thể dùng mỹ nhân kế.

"A… A Sửu…!!!" Tiêu Cửu Thành rít lên một tiếng, vang cả rừng sâu núi thẳm đang yên tĩnh.

Thiên Nhã đang ở bên ngoài nghe tiếng Tiêu Cửu Thành thét lên, liền không kịp suy nghĩ, chạy vào trong nhà tắm.

"Sao vậy?" Sau khi Thiên Nhã chạy vào, chỉ thấy Tiêu Cửu Thành không mảnh vải che thân đứng trong thùng gỗ, cũng không cái gì khác, liền mở miệng hỏi, giọng nói không khỏi có chút lo lắng.
"Vừa mới thấy có con chuột chạy qua, làm ta… giật nảy mình…" Tiêu Cửu Thành có chút không tự nhiên nói, sắc mặt còn hiện lên mấy phần ửng đỏ, trong ánh nến chập chờn, có cảm giác vũ mị. Hiện giờ Tiêu Cửu Thành đã hai mươi tám tuổi, sớm không còn vẻ thiếu nữ non nớt, giờ phút này, liền có loại mị hoặc câu người.

Thiên Nhã tự nhiên trong lòng xao động, nàng không dám nhìn vào thân thể Tiêu Cửu Thành, chẳng qua là cảm thấy Tiêu Cửu Thành chuyện to tát gì mà chưa từng trải qua, sao lại bị một con chuột làm kinh sợ được, lại thấy mặt Tiêu Cửu Thành như hoa đào, cùng biểu lộ hơi mất tự nhiên, Thiên Nhã cũng không biết Tiêu Cửu Thành là đang muốn giở trò gì.

"Ngươi sao lại bị con chuột hù được chứ?" Thiên Nhã không hiểu phong tình hỏi tiếp.

"Ta lạnh, Thiên Nhã có thể lau người mặc quần áo cho ta không, lát nữa ta nói cho ngươi biết." Thiên Nhã chậm lụt như thế, thật là đầu gỗ, bất quá Tiêu Cửu Thành cũng không tức giận.
Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành từ thùng tắm đứng lên, nửa người trên trần trụi ướt sũng lộ ra bên ngoài, da gà đểu nổi lên, nhất là ngực đều dựng đứng lên, Thiên Nhã đè xuống tâm tư khác trong lòng, nhanh chóng cầm lấy khăn khô, đem Tiêu Cửu Thành từ trong thùng tắm ôm ra, giúp Tiêu Cửu Thành lau khô người.

"Ừm… A…" Tiêu Cửu Thành nhịn không được có chút thở gấp, giờ phút này thân thể của nàng mười phần mẫn cảm, rõ ràng Thiên Nhã chỉ lau người cho nàng, nhưng thân thể liền có chút tê dại, làm cho Tiêu Cửu Thành nhịn không được phát ra thanh âm.

Thiên Nhã nghe, lại nghĩ tới thân thể Tiêu Cửu Thành không mảnh vải bên trong lớp khăn, mặt ngoài nàng ra vẻ bình tĩnh, nhưng trái tim đã sớm loạn, nội tâm khát vọng mãnh liệt. Tiêu Cửu Thành so với ba năm trước đây càng mê hoặc lòng người hơn, rất muốn đem nàng ép dưới thân thể muốn làm gì thì làm, nhưng lý trí lại gắng gượng đè xuống khát vọng trong lòng, nàng cảm thấy mình bây giờ không xứng với Tiêu Cửu Thành.
"A Sửu bế ta lên giường đi, giúp ta mặc quần áo." Môi Tiêu Cửu Thành cơ hồ muốn áp vào lỗ tai Thiên Nhã, nhẹ nhàng nói. Tiêu Cửu Thành vui vẻ phát hiện ra Thiên Nhã mặc dù bên ngoài giả bộ nghiêm chỉnh, thật ra bị mình trêu chọc cũng không phải là thờ ơ, nàng nhìn thấy ở cổ Thiên Nhã mẫn cảm, lúc mình thổi hơi một chút thì lông tơ đều có chút dựng đứng lên, hiển nhiên là có cảm giác. Thân thể của Thiên Nhã so với thân thể của mình còn muốn mẫn cảm hơn, Tiêu Cửu Thành có ý xấu muốn nhìn xem Thiên Nhã có thể chịu đựng tới khi nào đây.

Thiên Nhã không nói hai lời, liền bao lấy Tiêu Cửu Thành bế lên đi qua gian nhà trong.

Tiêu Cửu Thành vòng tay ôm lấy cổ Thiên Nhã, khi đến bên giường trong nhà, Tiêu Cửu Thành cũng không nguyện ý buông Thiên Nhã ra.

"Tới rồi." Thiên Nhã nhắc nhở Tiêu Cửu Thành, nhưng Tiêu Cửu Thành cũng không thả ra.
"Thiên Nhã không muốn biết vừa rồi lúc ta đang tắm, tại sao lại bị con chuột làm cho kinh hãi sao?" Môi Tiêu Cửu Thành lần nữa thì thầm bên tai Thiên Nhã, đồng thời không khách khí áp sát vành tai Thiên Nhã.

Lỗ tai của Thiên Nhã mẫn cảm cực kỳ rụt lại, muốn tránh né Tiêu Cửu Thành.

"Tại sao?" Thiên Nhã phát hiện giọng mình có chút thay đổi, cảnh tượng này đối với Thiên Nhã mà nói quả thực là hơi dày vò.

"Bởi vì lúc đó ta đang tưởng tượng ra Thiên Nhã đang vuốt ve hôn thân thể của ta, ta kìm lòng không nổi nên bắt đầu thủ dâʍ…" Tiêu Cửu Thành ở bên tai Thiên Nhã mập mờ nói.

Mặc dù mặt của Thiên Nhã bị khăn che mặt che lại nên không rõ biểu lộ, nhưng bên tai đỏ lên, làm cho Tiêu Cửu Thành thấy được, thời khắc này cả gương mặt của Thiên Nhã nhất định đều đã đỏ ửng.
Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành càn rỡ nói, nàng vốn là đối với chuyện này hay xấu hổ, giờ phút này mặt đều đỏ bừng, nàng cảm thấy mình đang bị Tiêu Cửu Thành trêu đùa, căn bản là chống đỡ không được.

"Ta muốn đi tắm một chút…" Nói xong Thiên Nhã liền né tránh Tiêu Cửu Thành, gần như chạy trối chết ra ngoài.

Tiêu Cửu Thành nhìn xem, liền cười vui vẻ, nàng cũng không mặc lại quần áo, trực tiếp nhấc chăn mền của Thiên Nhã lên, nằm vào trong.

Thiên Nhã ở bên ngoài nghe thấy Tiêu Cửu Thành cười đến phóng đãng. Ngay cả tiếng cười kia, nàng đều cảm thấy cực kỳ êm tai.

Từ khi Tiêu Cửu Thành đến đây, nàng không còn ra bờ sông tắm rửa, bởi vì nàng biết xung quanh có thị vệ nhìn chằm chằm nàng, Tiêu Cửu Thành tuyệt đối sẽ không để nàng chạy thoát. Thế là nàng liền đi qua nhà tắm mà Tiêu Cửu Thành vừa tắm xong, thoát y phục bước vào trong thùng gỗ nước còn ấm, nhiệt độ nước ấm áp bao quanh, làm cho nàng cảm thấy vô cùng dễ chịu, nhưng nàng rất nhanh liền nhớ đến vừa rồi Tiêu Cửu Thành ở trong thùng gỗ này thủ dâʍ, nghĩ đến cảnh tượng đó, mặt Thiên Nhã lần nữa đỏ lên, nàng cảm giác giữa chân của mình có chất lỏng chảy ra.