Thiên Nhã cơ hồ là đỏ mặt tắm rửa, xong đứng ở bên ngoài gió lạnh một hồi lâu, để nhiệt độ thân thể hạ xuống, đến khi tay chân hơi lạnh thì mới đi vào nhà. Nhưng khi vào trong, tâm cảnh của nàng vừa mới bình phục lại tràn lên gợn sóng lần nữa. Bất quá không nghe thấy Tiêu Cửu Thành nói gì, nghĩ là Tiêu Cửu Thành ngủ rồi nên thở dài một hơi.
Thiên Nhã thoát áo ngoài, vừa giở chăn mền nằm vào thì Tiêu Cửu Thành đang giả vờ ngủ liền chui vào trong lòng Thiên Nhã. Thiên Nhã lập tức cảm giác được Tiêu Cửu Thành không một mảnh vải trên thân. Thiên Nhã không phải Liễu Hạ Huệ, mỹ nhân ở trong lòng mà vẫn không loạn bản sự, huống chi giờ phút này là nữ nhân mà mình yêu, Tiêu Cửu Thành hết thảy đều để Thiên Nhã nhớ thương.
"Cửu Thành…" Thiên Nhã kháng cự kêu tên Tiêu Cửu Thành, nàng sợ mình sẽ không kiềm chế được, nội tâm tự ti lại thỉnh thoảng phát tác, không để cho nàng hoàn toàn buông xuống.
"A Sửu sao lại tắm lâu vậy? Tay sao lại lạnh quá vậy?" Tiêu Cửu Thành vừa phàn nàn vừa nũng nịu hỏi, giờ phút này thân thể của nàng choàng lên người Thiên Nhã, một tay dừng lại ở cổ Thiên Nhã, một tay khác vuốt ve, cuối cùng dừng lại ở trên mu bàn tay Thiên Nhã, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng viết tên Thiên Nhã lên.
Thiên Nhã hô hấp rối loạn, ngực cũng phập phồng, ba năm chưa từng cùng Tiêu Cửu Thành tiếp xúc da thịt, mỗi một tấc da thịt đều đang kêu gào, khát vọng cùng Tiêu Cửu Thành thân mặt.
Tay của Tiêu Cửu Thành đang ở cổ Thiên Nhã nhẹ nhàng từ lỗ tai vuốt ve dần lên mặt, thậm chí từ từ chạm tới gương mặt. Hành động này làm Thiên Nhã đang ý loạn tình mê chợt bừng tỉnh, nàng không muốn để Tiêu Cửu Thành chạm vào gương mặt của mình, nàng đưa tay tóm lấy tay Tiêu Cửu Thành, không cho Tiêu Cửu Thành tiếp tục hướng lên trên, thậm chí nắm luôn bàn tay kia của Tiêu Cửu Thành lại, làm cho Tiêu Cửu Thành không động đậy được nữa.
"Đừng!" Thiên Nhã giờ phút này thanh tỉnh lại một chút, ý cự tuyệt.
"Ta muốn chạm vào A Sửu, cũng muốn A Sửu yêu ta, A Sửu không cần ta nữa sao?" Tiêu Cửu Thành mười phần ủy khuất hỏi, nàng muốn Thiên Nhã đều nhanh muốn điên rồi, còn có gì hơn so với tiếp xúc da thịt để biểu thị với người thương yêu cực điểm đâu chứ?
Không có gì khó xử hơn là nữ tử cầu hoan bị cự tuyệt, Thiên Nhã không nỡ để Tiêu Cửu Thành ủy khuất, nhưng bây giờ mình xấu xí, thậm chí chân còn tàn tật, làm sao xứng với Tiêu Cửu Thành phong hoa tuyệt đại.
"Ta sợ ta xấu làm ngươi kinh hãi…" Thiên Nhã ngữ khí chật vật nói, mình cho tới bây giờ cũng còn không thể nào chấp nhận được sự thật là dung mạo của mình trở nên xấu xí như thế, làm sao Tiêu Cửu Thành có thể tiếp nhận được chứ?
"Ta sẽ không mở mạng che mặt, để ta yêu ngươi có được không? Ta muốn bù đắp cho ngươi thật nhiều, nếu như có thể, ta hi vọng mình có thể xóa đi quá khứ của ngươi, như chưa từng bị tổn thương, Thiên Nhã, van xin ngươi, để ta yêu ngươi có được không?" Tiêu Cửu Thành khẩn cầu ở bên tai Thiên Nhã, gọi tên Thiên Nhã.
Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành gần như hèn mọn khẩn cầu, cuối cùng cũng dao động.
"Ngươi đừng mở khăn che mặt của ta, đừng chạm vào mặt của ta…" Không được động vào mặt xấu xí, đây ranh giới cuối cùng để nàng thỏa hiệp.
"Ta hứa sẽ không." Tiêu Cửu Thành bảo đảm nói, nàng làm sao có thể chạm vào vết thương của Thiên Nhã nữa? Nàng hiện tại chỉ muốn hảo hảo yêu Thiên Nhã, để Thiên Nhã cảm nhận được tình yêu của mình.
Thiên Nhã cuối cùng không nói thêm gì nữa, buông tay Tiêu Cửu Thành ra, ngầm đồng ý với hành động của Tiêu Cửu Thành.
Hai tay được tự do, Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã đã thỏa hiệp, trong lòng kích động không thôi. Ba năm, nàng rốt cuộc đã tìm được Thiên Nhã, chỉ có được chạm vào thân thể Thiên Nhã, cảm giác được thân nhiệt ấm áp, nàng mới có thể chân chính cảm nhận được đây đều là thật.
Tay Tiêu Cửu Thành từ cổ Thiên Nhã vuốt ve xuống phía dưới, môi của nàng nhẹ nhàng thổi bên tai Thiên Nhã tê dại đến cực điểm, làm cho Thiên Nhã bản năng rụt lại. Ba năm chưa chạm vào thân thể vốn đã mẫn cảm càng thêm mẫn cảm, căn bản chịu không được Tiêu Cửu Thành trêu chọc, nhất là Thiên Nhã cảm giác Tiêu Cửu Thành đem đầu lưỡi thăm dò vào trong tai mình, mô phỏng động tác tiến vào hoa huyệt, ra vào lỗ tai càng mẫn không chịu nổi.
"Ừm… Cửu Thành… Dừng…" Thiên Nhã thở gấp nói.
Tiêu Cửu Thành biết lỗ tai Thiên Nhã mẫn cảm, cũng không đành lòng giày vò nàng thêm, liền đem môi từ lỗ tai chuyển qua cổ Thiên Nhã, mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng cổ Thiên Nhã lộ ở bên ngoài trắng nõn, đối với Tiêu Cửu Thành mà nói là có sức mê hoặc trí mạng, làm cho nàng nhịn không được cắn lấy cổ Thiên Nhã, tựa như muốn hút ra huyết dịch thơm ngon.
Thiên Nhã cảm giác bị Tiêu Cửu Thành làm cho tê dại, cảm giác tê dại và hơi đau xen vào nhau, nhất là khi Tiêu Cửu Thành dùng sức, làm cho Thiên Nhã nhịn không được nhịn phát ra thanh âm.
Tiêu Cửu Thành nghe tiếng Thiên Nhã, biết mình đã làm đau Thiên Nhã, liền nhanh chóng buông ra, đều do Thiên Nhã quá mức động lòng người, làm mình rối loạn tấc lòng.
"Đau sao?" Tiêu Cửu Thành đau lòng hỏi.
"Không đau." Thiên Nhã phủ nhận nói, đối với Thiên Nhã mà nói, Tiêu Cửu Thành làm gì nàng đều có thể tiếp nhận, nàng cũng thích Tiêu Cửu Thành đối với mình làm hết thảy, giờ phút này, lòng của nàng thỏa mãn và hạnh phúc.
"Ngươi có biết ta thường mơ tưởng tới ngươi không?" Tiêu Cửu Thành đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Thiên Nhã hỏi, trong mắt lộ ra thâm tình và mấy phần ưu thương, nàng cảm thấy Thiên Nhã nhất định không biết, nếu không sẽ không một mực trốn tránh mình, nếu như không phải lần này mình vô tình tìm được Thiên Nhã, nàng nghĩ Thiên Nhã có lẽ sẽ tránh mình cả đời. Nghĩ đến Thiên Nhã nhẫn tâm, giờ phút này nàng cũng muốn hung hăng cắn Thiên Nhã, để Thiên Nhã cảm thụ một chút cảm giác đau đớn, không bằng một phần vạn nỗi đau của mình, nhưng nàng lại không muốn làm đau Thiên Nhã, bởi vì Thiên Nhã thật đã chịu quá nhiều khổ cực, cho nên càng đau lòng nhiều hơn.
Thiên Nhã đưa tay vuốt ve mặt Tiêu Cửu Thành, nàng biết Tiêu Cửu Thành sẽ mơ tưởng tới mình, mình cũng vậy, nhớ nhung so với Tiêu Cửu Thành cũng không thể ít hơn, thống khổ như vậy nàng hiểu, cho nên nàng đối với Tiêu Cửu Thành cũng tràn đầy đau lòng cùng áy náy.
"Ngươi sẽ không bỏ rơi ta nữa, đúng không?" Tiêu Cửu Thành hỏi, nàng cùng Thiên Nhã đã trải qua nhiều lần rời xa. Ban sơ, Thiên Nhã không muốn tiếp nhận tình cảm của mình, liền đi quân doanh hai ba năm, thật vất vả mới trở về, chiến sự lại đến, lại không thể không ra sa trường đánh trận, mỗi một lần đều làm nàng lo lắng. Ba năm trước đây lại sinh ly tử biệt, chỉ mong đây làm lần cuối cùng mà các nàng ly biệt.
Thiên Nhã ôm lấy mặt Tiêu Cửu Thành, cách mạng che mặt hôn Tiêu Cửu Thành, nàng làm sao lại bỏ được Tiêu Cửu Thành mà đi chứ?
Tiêu Cửu Thành muốn hôn lên môi Thiên Nhã, nhưng cách mạng che mặt làm Tiêu Cửu Thành có chút tiếc nuối, nhưng nàng biết rõ, Thiên Nhã giờ phút này có thể thỏa hiệp để cho mình chạm vào nàng, mình không thể được voi đòi tiên. Tiêu Cửu Thành ôm chặt lấy Thiên Nhã, ngón tay bắt đầu thoát y phục của Thiên Nhã, nhẹ nhàng kéo lấy thắt lưng, quần áo liền buông lỏng ra, tay của nàng trượt vào bên trong, bàn tay bao trùm lấy khỏa đầy đặn, cách yếm nhẹ nhàng xoa lấy.
"A…" Thiên Nhã cảm giác thân thể của mình mẫn cảm không tưởng nổi, chỉ mới như vậy mà thân thể đã mềm ra, nụ hoa liền dựng đứng lên.
Môi Tiêu Cửu Thành từ cổ Thiên Nhã dần hôn xuống, nàng kéo quần áo của Thiên Nhã lộ ra bờ vai trắng nõn, da thịt như tuyết, ở dưới ánh nến vàng nhìn dụ hoặc như mật đường, giống như chỉ cần liếm một cái liền có thể cảm nhận được tư vị ngọt ngào. Trên thực tế, Tiêu Cửu Thành đã không nhịn được hôn lên tất cả da thịt Thiên Nhã, mặc dù mặt Thiên Nhã không còn xinh đẹp, nhưng thân thể của nàng lại chưa từng bị hao tổn nửa phần, thậm chí càng thêm mê người, đây là một thân thể nữ nhân trưởng thành, càng nở rộ mê hoặc lòng người. Chuyện nàng bây giờ cần phải làm là để cho thân thể này vì mình triệt để nở rộ, nàng muốn thu lấy hương thơm mê người. Nghĩ vậy, Tiêu Cửu Thành liền nhịn không được nuốt nước bọt, thậm chí có chút gấp gáp hôn lên da thịt Thiên Nhã.
Từ xương quai xanh chậm chậm hướng xuống, cách vải yếm, dùng lưỡi trêu đùa nụ hoa, nụ hoa sưng đỏ lên, quả thực đáng yêu đến cực điểm. Để Tiêu Cửu Thành nhịn không được kéo yếm của Thiên Nhã xuống, hai ngọn núi sung mãn trắng nõn, đây đối với Tiêu Cửu Thành là tràn đầy dụ hoặc, nàng nhịn không được ngậm lấy, ngón tay cũng xoa lấy khỏa mềm mại bên kia.
Trước ngực truyền đến cảm giác tê dại, làm Thiên Nhã không nhịn được thở gấp, còn có vài phần khắc chế, Tiêu Cửu Thành nghe cảm thấy rất êm tai, cũng là thanh âm kíƈɦ ŧìиɦ nhất.
Thiên Nhã ba năm qua thân thể chưa từng bị chạm vào, giờ phút này có chút khó nhịn, giữa hai chân đã ướt đẫm, nàng thậm chí cảm giác được tiết khố của mình đều đã ướt, thân thể kêu gào.
Giữa hai chân Tiêu Cửu Thành cũng ướt đẫm, còn trống rỗng có chút đau, nhưng so với thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ của bản thân, nàng muốn thỏa mãn Thiên Nhã trước.