Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 212




Tiêu Cửu Thành cũng không nói cho Thiên Nhã biết là nàng có xem quẻ cho Độc Cô Thành, hắn cũng không sống thọ, nàng cảm thấy chuyện này đối với Thiên Nhã quả thật quá tàn nhẫn. Độc Cô gia mặc dù đoạt được thiên hạ, nhưng Độc Cô Tấn, Độc Cô Thành và cả Thiên Nhã vận mệnh cũng không khác kiếp trước bao nhiêu, đều là đoản mệnh. Tiêu Cửu Thành lúc nghĩ đến vấn đề này, đột nhiên nghĩ đến mệnh của Thiên Nhã. Mình mượn bụng sinh con, man thiên quá hải, lấy tuân mệnh có quý tử, vậy Thiên Nhã có thể lấy lại thân phận Độc Cô Thiên Nhã trở lại cung hay không? Nàng to gan giả thiết, nếu để mệnh của Thiên Nhã ứng với ba mươi tuổi mất sớm, lấy một thân phận khác sống tiếp, vậy thì những trắc trở của Thiên Nhã có thể kết thúc không?!.

Thiên Nhã thấy sắc mặt Tiêu Cửu Thành đột nhiên trầm xuống, không biết Tiêu Cửu Thành vì sao lại như thế.
"Sao vậy?" Thiên Nhã ân cần hỏi han.

"Mệnh của ngươi trước đây quá khổ, ta nghĩ, đã Hoàng Thượng xây mộ cho ngươi khi ba mươi tuổi, vậy sao không thuận theo vận mệnh, kết thúc vận mệnh của Độc Cô Thiên Nhã, rồi lợi dụng mệnh của A Sửu mà sống tiếp, ta nghĩ như vậy có lẽ sẽ ít gặp trắc trở hơn." Tiêu Cửu Thành nói, từ sau khi Thiên Nhã xảy ra chuyện, Tiêu Cửu Thành liền cảm thấy con người ở trước số mệnh thì không thể làm được gì, nàng sợ sau này lại phát sinh những chuyện không thể ngờ được.

"Ta hiện tại chỉ là một thợ săn xấu xí mà thôi." Thiên Nhã cũng cảm thấy mình vốn là người đã chết, chỉ là vận mệnh sơ sót mới có thể còn tồn tại, chỉ là khuôn mặt của mình đã mất, Thiên Nhã cũng không muốn lấy mệnh Độc Cô Thiên Nhã nữa.

"Hồi trước ngươi lấy tên A Sửu từ lúc nào?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
"Ta không nhớ rõ, cứ tính từ lúc ta bị Tiêu Nghệ Tuyền đẩy xuống sông, ta liền biến thành A Sửu đi." Thiên Nhã không còn nhớ rõ từ lúc nào mình được gọi là A Sửu, chỉ nhớ lúc nàng ở trong núi, không có gặp ai, cho tới một lần nàng cứu được một lão thợ săn bị đàn sói bao vây. Khi đó nàng chưa có đeo mạng che mặt, lão thợ săn bị dung mạo của nàng làm cho kinh sợ, nhưng vì có ơn cứu mạng, lão thợ săn sau khi hết kinh hãi liền hỏi nàng danh tính, nàng liền tùy ý lấy cái tên A Sửu (có nghĩa là xấu xí), cùng tùy ý biên tạo thân thế cho mình. Từ đó về sau, nàng liền trở thành A Sửu, có đôi khi một mình ở trong thâm sơn rừng hoang nhiều ngày, nàng cảm thấy Độc Cô Thiên Nhã giống như đã cách một thế hệ, tựa như mình sinh ra đã là A Sửu.

"Vậy thì tốt, về sau A Sửu tính thời khắc rơi xuống sông Tử Cấm thêm ba mươi năm làm sinh nhật, không được, ta phải tính canh giờ kia một chút đã, để xem có được hay không." Vừa nói Tiêu Cửu Thành vừa bấm xem tính quẻ.
"Sinh nhật nào có tùy tiện định ra như vậy, ngươi quá mê tín đi." Thiên Nhã xem thường nói.

"Theo lợi tránh hại, tóm lại chọn tốt một chút." Tiêu Cửu Thành từ khi mất đi Thiên Nhã, sự bất lực khiến nàng đối với thiên mệnh không thể không e ngại.

"Vậy ngươi tính đi, ta ra ngoài nấu cháo một chút." Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành nghiêm túc suy tính Mệnh Bàn, liền đi ra rửa mặt và nấu cháo.

Bận rộn nửa canh giờ sau, Thiên Nhã bắt đầu đem nước nóng vào, chuẩn bị hầu hạ Tiêu Cửu Thành rời giường rửa mặt.

"Quả nhiên là mệnh tốt." Tiêu Cửu Thành vui mừng nói.

"Như thế nào?" Thiên Nhã thầy Tiêu Cửu Thành hớn hở ra mặt, liền biết canh giờ kia hẳn phải rất khá.

"Lấy kia canh giờ để định mệnh cách, ba mươi tuổi trước đây tương đối cô khắc, không cha không mẹ, là mệnh cô nhi, bất quá là về sau lại có phước, sau ba mươi tuổi có được quý nhân phò trợ, tuổi già phúc dày trôi chảy, vô bệnh vô tai, A Sửu sau này liền lấy canh giờ này mà sống trường thọ." Tiêu Cửu Thành mười phần hưng phấn nói, A Sửu ba mươi tuổi trèo cao thì không phải là mình sao a?
"Ừm." Thiên Nhã gật đầu, nếu không phải thấy Tiêu Cửu Thành biểu lộ quá mức hưng phấn không giống giả bộ thì Thiên Nhã cũng hoài nghi Tiêu Cửu Thành cố ý lập chuyện, nào có chuyện trùng hợp như vậy, mình tự biên tạo thân thế A Sửu vậy mà trùng hợp.

"A Sửu, mới gọi thì có chút không dễ nghe, nhưng gọi quen thì cũng cảm thấy thân mật." Tiêu Cửu Thành mặc dù cảm thấy có chút tiếc nuối khi Thiên Nhã không thể làm trưởng công chúa thân phận tôn quý nữa, bất quá để cho an toàn, vẫn nên để Thiên Nhã lấy thân phận mới, dù sao nàng thực sự không còn dám đem vận mệnh của Thiên Nhã mạo hiểm. Nếu như Thiên Nhã không thể tiếp tục làm Trưởng công chúa, thì mình nhất định có thể phong cho Thiên Nhã được đãi ngộ như hoàng hậu, để Thiên Nhã tôn quý không thua gì mình.

"Ta bây giờ dung mạo xấu xí đến cực điểm, không gọi là A Sửu thì gọi là gì?" Thiên Nhã tự giễu nói.
"Nhất định sẽ có cách, chờ chúng ta hồi cung xong, ta sẽ điều động thiên hạ, khôi phục dung mạo cho A Sửu." Tiêu Cửu Thành tin tưởng trong thiên hạ, chắc chắn sẽ có danh y quái kiệt, sẽ có người có thể khôi phục dung mạo cho Thiên Nhã.

"Ta vừa rồi nghiêm túc suy nghĩ một chút, nghĩ ra một biện pháp mà ngươi và ta đều có thể chấp nhận. Dù sao như lời ngươi nói, Độc Cô Thiên Nhã đã chết, liền để nàng chết đi, ta sẽ không hồi cung nữa, mỗi năm ngươi xuất cung một chuyến, chúng ta đoàn tụ một chút, những lúc khác, ngươi vẫn nên ở trong cung. Ngươi cũng biết triều đình và Độc Cô gia đều không thể thiếu ngươi." Thiên Nhã cảm thấy không có biện pháp nào tốt hơn nữa, nàng không muốn lấy dung mạo xấu xí ở bên cạnh Tiêu Cửu Thành, không muốn Tiêu Cửu Thành thời thời khắc khắc đối mặt với bộ mặt xấu xí của mình, nếu như chỉ gặp nhau thời gian ngắn, có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.
"Mười một tháng tách rời để ngóng trông một tháng đoàn tụ, cái này đối với ta là mười phần tàn nhẫn, ta không đồng ý, tuyệt đối không đồng ý." Tiêu Cửu Thành quả quyết cự tuyệt đề nghị của Thiên Nhã, bất quá nàng biết Thiên Nhã đang dần dần thỏa hiệp, mà thắng lợi sẽ ở trong tay mình, chỉ cần tiếp tục mè nheo với Thiên Nhã, Thiên Nhã sẽ thỏa hiệp, bởi vì Độc Cô gia rất quan trọng đối với Thiên Nhã, sẽ không ở lại chỗ này quá lâu đâu.

"Tiêu Cửu Thành, sao ngươi lại cứ muốn ép ta thì mới cam tâm vậy? Ngươi không thể để cho ta tự tại một chút được sao?" Thiên Nhã đối với Tiêu Cửu Thành thúc thủ vô sách, biết thế cục này thì mình bị động hơn so với Tiêu Cửu Thành nhiều.

"Chỉ vì ta quá yêu ngươi." Tiêu Cửu Thành không để ý tới Thiên Nhã lên án, sự thật nàng biết rất rõ ràng, nàng biết nói như thế nào sẽ ngăn chặn được Thiên Nhã.
Quả nhiên Tiêu Cửu Thành thâm tình một câu, liền làm Thiên Nhã đều nói không được.

"Rửa mặt." Thiên Nhã tức giận đem nước ấm đưa cho Tiêu Cửu Thành, nàng biết Tiêu Cửu Thành quyết tâm bám theo mình ở chỗ này, mình lại thúc thủ vô sách, khó tránh có chút tức giận, nhưng cảm xúc tức giận chỉ là mặt ngoài, ở sâu trong nội tâm lại có chút vui vẻ.

"A Sửu thật là tốt." Tiêu Cửu Thành nhận lấy chén nước cùng nhánh dương liễu, bắt đầu súc miệng, nhưng nàng cũng không quên hướng Thiên Nhã nở nụ cười ngọt ngào, đưa tay không đánh người mặt tươi cười, nàng không tin Thiên Nhã có thể hung dữ đối với mình, dù sao nàng luôn có thể ăn chắc tính tình của Thiên Nhã.

Quả nhiên, Thiên Nhã bày ra bộ mặt khó chịu không được bao lâu, một lát sau, thái độ của nàng đối với Tiêu Cửu Thành lại mềm nhũn ra.
Bởi vì trong triều đang ổn định, cho nên Tiêu Cửu Thành có thời gian để ở lại rừng sâu núi thẳm, mặc dù Thiên Nhã có hối thúc nàng trở về, nhưng cũng không quá gấp để Tiêu Cửu Thành hồi cung. Không có ai quấy rầy, cuộc sống của hai người mười phần hài lòng.

Bởi vì khúc mắc của Thiên Nhã xem như đã giải được hơn phân nửa, Tiêu Cửu Thành cũng có tâm tư khác. Nàng cảm thấy mình ở đây quả thực bị Thiên Nhã nuôi như heo, liên tục cho ăn ăn, lại không có chuyện gì làm, ăn no không có việc gì thì nàng lại nghĩ đến chuyện kia.

——

Tác giả có lời muốn nói: Lễ tình nhân, có thể sẽ lái xe..