Không đến nửa canh giờ, mùi thơm nức mũi từ gà nấu nấm bốc lên, mùi thơm ngon kíƈɦ ŧɦíƈɦ khứu giác của Tiêu Cửu Thành, nàng mới phát giác ra bụng đã đói meo. Nàng cảm thấy các du͙ƈ vọиɠ của thân thể mình đã luôn ngủ say, sau khi gặp lại Thiên Nhã thì tựa như toàn bộ bị đánh thức , sự thèm ăn và cả ham muốn.
Ở trong cung sơn hào hải vị gì nàng cũng đều không muốn ăn, bây giờ lại rất háo hức chờ mong món gà hầm của Thiên Nhã đang nấu cho mình.
"Thơm quá, lúc nãy không cảm thấy đói, bây giờ nghe mùi thơm này đột nhiên cảm thấy thật đói, ta cảm thấy bây giờ ta có thể ăn hết một con trâu." Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành nói như vậy liền cười.
"Ngươi cả người nặng không bằng một con nghé, có thể ăn hết cái nồi này là cũng không tệ rồi." Thiên Nhã không khách khí giễu cợt.
"Đó là nói ví von nha, người ta chỉ là rất mong đợi được ăn canh gà của A Sửu nấu." Tiêu Cửu Thành nũng nịu nói.
"Nhìn ngươi hẳn là xuất thân phú quý, sơn hào hải vị gì mà chưa từng nếm qua, chẳng lẽ lại thèm canh gà a?" Thiên Nhã thuận miệng nói.
"A Sửu những lúc ăn một mình thì có cảm thấy ngon không, có phải ăn hay không ăn thì cũng như nhau. Nhưng hôm nay ta cùng ăn với A Sửu, canh gà này liền ngon hơn so với bình thường nhiều. A Sửu chắc không biết có người chia sẻ mới có tư vị khác." Tiêu Cửu Thành nói.
"Nhiều lời ngụy biện." Thiên Nhã mặc dù nói như vậy, nhưng không cách nào phủ nhận lời Tiêu Cửu Thành nói. Ba năm qua nàng ăn cơm một mình, cho tới bây giờ cũng chẳng cảm thấy ngon, nhưng giờ khắc này, nàng cũng cảm thấy món canh gà này hình như thơm ngon hơn bình thường rất nhiều, rõ ràng đây cũng chỉ là gà rừng nấu nấm bình thường không có gì khác, khác biệt là tâm cảnh a.
"Người ta nói lời châu ngọc mà." Tiêu Cửu Thành dõng dạc nói.
Thiên Nhã cũng không có phản bác lại, khi cảm thấy món ăn đã chín, có thể ăn được rồi, liền múc cho Tiêu Cửu Thành một bát, đùi gà là thứ mà ngày thường Thiên Nhã thích ăn nhất, nàng đều lấy cho Tiêu Cửu Thành.
"Được rồi, có thể ăn rồi." Thiên Nhã đem bát canh gà bưng đến trước mặt Tiêu Cửu Thành. Bởi vì chỉ có một cái ghế Tiêu Cửu Thành đang ngồi cho nên Thiên Nhã liền không có ghế để ngồi.
"A Sửu không ăn sao?" Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã vẫn ngồi ở băng ghế nhò trước bếp lò, cũng không có múc cho mình, liền mở miệng hỏi.
"Ta chưa đói, lát nữa sẽ ăn, ngươi ăn trước đi." Thiên Nhã hồi đáp.
"Vậy ta trước ăn." Tâm ý của Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành đương nhiên sẽ không lãng phí.
Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành nhã nhặn ăn canh gà mình nấu. Khuôn mặt Tiêu Cửu Thành bây giờ rất giống Tiêu Cửu Thành ở kiếp trước, trong lúc đưa tay cũng rất đẹp, làm cho ánh mắt Thiên Nhã không thể dời đi.
Tiêu Cửu Thành đang ăn ngon làm, cảm giác được Thiên Nhã nhìn mình chăm chú, bản năng liền ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Nhã. Thiên Nhã đang nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Thành không kịp thu hồi ánh mắt lại, bị Tiêu Cửu Thành bắt tại trận, Thiên Nhã hốt hoảng thu hồi tầm mắt, bên tai cảm giác hơi nóng, cũng không hiểu vì sao trong lòng lại có cảm giác xấu hổ.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã như vậy, không khỏi bật cười. Thiên Nhã thực chất bên trong vẫn hay thẹn thùng như xưa, rõ ràng đã là phu thê nhiều năm, Thiên Nhã muốn nhìn mình ra sao thì cũng có thể quang minh chính đại mà nhìn, vậy mà hết lần này tới lần khác còn nhìn lén. Tiêu Cửu Thành cảm thấy có thể tìm được Thiên Nhã thì thật tựa như cây khô gặp mùa xuân, chỉ cần mỗi ánh mắt của Thiên Nhã cũng có thể làm cho mình ngọt đến nội tâm.
Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành cười mờ ám, trong đầu càng xấu hổ, cũng may những tâm tình này đều bị khăn che mặt che lại, cho nên Thiên Nhã còn có thể tự nhiên đứng dậy, đi múc cho mình một bát canh.
Tiêu Cửu Thành ăn xong trước, tới phiên nàng lại ngồi nhìn Thiên Nhã ăn, nhưng so với Thiên Nhã nhìn lén thì Tiêu Cửu Thành ánh mắt liền không kiêng nể gì, Thiên Nhã đều không bình tĩnh được. Thiên Nhã cảm thấy ánh mắt của Tiêu Cửu Thành nóng bỏng nhìn mình không khác gì năm đó, nhưng mà năm đó mình là một đại mỹ nhân, hiện tại khuôn mặt xấu xí, đã nói với nàng rồi mà nàng vẫn còn nhìn mình như vậy. Thiên Nhã luôn cảm thấy trong lòng không được tự nhiên, đều là do nàng tự ti.
"A Sửu, ở đây thì tắm rửa như thế nào?" Sau khi Thiên Nhã ăn xong, Tiêu Cửu Thành liền mở miệng hỏi, nàng nhìn chung quanh gian phòng, nhà gỗ này không lớn, cũng không có thấy thùng gỗ lớn để tắm.
Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành, trong lúc nhất thời không trả lời được, nàng cũng không thể nói với Tiêu Cửu Thành đây là thâm sơn rừng hoang, căn bản không có ai khác, nàng bình thường ban đêm hay đi ra sông tắm. Xuân Hạ Thu Đông đều như thế. Bây giờ nhiệt độ không khí lạnh như vậy, Tiêu Cửu Thành thân thể yếu đuối không thể tắm nước lạnh được. Để Tiêu Cửu Thành làm sao tắm rửa, Thiên Nhã cảm thấy bối rối.
"Trời lạnh như thế, dân chúng tầm thường đều không có thói quen tắm rửa mỗi ngày." Thiên Nhã nói, bất quá nàng cũng đã quen sống như dân thường.
"A Sửu cũng không có thói quen hàng ngày tắm rửa sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi, nghĩ đến Thiên Nhã từng sống an nhàn suиɠ sướиɠ, những năm qua không ai hầu hạ, ngay cả tắm rửa cũng không thường xuyên, tâm Tiêu Cửu Thành liền thương yêu không dứt.
"Đúng, ta thường xuyên mười ngày nửa tháng cũng không tắm rửa, trên người đều bốc mùi!" Thiên Nhã nói mình bẩn thỉu, tựa như muốn làm Tiêu Cửu Thành ghét bỏ mình.
"Lỗ mũi của ta luôn rất thính, thật không có nghe được trên người A Sửu có mùi vị khác thường, ngược lại là…" Tiêu Cửu Thành vừa nói vừa xích lại gần Thiên Nhã, giống như nghiệm chứng mình không có nghe được mùi gì khác thường.
Tiêu Cửu Thành xích lại gần làm cho Thiên Nhã giống như chim sợ ná mà kéo dài khoảng cách. Cái mũi của Tiêu Cửu Thành xác thực rất thính, liền sợ Tiêu Cửu Thành nghe khí tức trên người sẽ nhận ra mình.
"Sao khí tức trên người A Sửu lại giống nàng đến như vậy chứ?" Tiêu Cửu Thành cố ý hỏi, nàng muốn từng bước từng bước ép Thiên Nhã thừa nhận thân phận của mình.
"Nói hươu nói vượn, ta làm sao lại giống nàng chứ!" Thiên Nhã quả thực không thừa nhận.
"A Sửu cũng có thể mười ngày nửa tháng không tắm rửa, vậy đêm nay ta liền nhập gia tùy tục vậy." Tiêu Cửu Thành liền biết mình tối nay không có điều kiện tắm rửa, cũng không muốn làm Thiên Nhã khó xử.
"Nơi này hoàn cảnh gian khổ, ngày mai ngươi sớm rời khỏi nơi này đi." Thiên Nhã nói với Tiêu Cửu Thành, nàng không muốnTiêu Cửu Thành tiếp tục ở lại rừng sâu núi thẳm, nơi này cũng không thích hợp với Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành lẽ ra nên ở trong cung hưởng vinh hoa phú quý.
"Ta cảm thấy cuộc sống như A Sửu như vậy cũng rất tốt, vô ưu vô sầu, rất là nhàn hạ, có thể quên hết mọi thứ buồn phiền, ta đã rất lâu rồi không có được như vậy.
Thiên Nhã không theo mình hồi cung, nàng liền quyết tâm ở lại chỗ này. Giang sơn là của Độc Cô gia, nàng không tin Thiên Nhã có thể buông xuống được, nếu như Thiên Nhã thả xuống được, vậy mình cũng có thể thả xuống được. Nghĩ tới có thể cùng Thiên Nhã mai danh ẩn tích, tựa hồ cũng rất tốt.
"Ngươi không thuộc về nơi này, ngươi thấy mới mẻ thì có thể ở vài ngày, nhưng ta sẽ không cho ngươi ở đây lâu." Thiên Nhã biết, cho dù mình không nỡ rời khỏi Tiêu Cửu Thành, nhưng nhất định phải để Tiêu Cửu Thành hồi cung. Độc Cô gia và triều đình đều cần Tiêu Cửu Thành. Thiên hạ này có thể không có mình, nhưng không thể không có Tiêu Cửu Thành.
"Từ từ nói sau." Tiêu Cửu Thành cũng trực tiếp phản bác lại Thiên Nhã, dù sao bất kể như thế nào, nàng cũng không muốn rời khỏi Thiên Nhã nữa.
——
Tác giả có lời muốn nói: Ấm áp thường ngày…