Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 205




Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã mẫn cảm tránh đi, trong lòng có hơi thất vọng mất mát, nhưng nàng hiểu rõ "nóng vội sẽ không ăn được đậu hũ nóng".

"Vẫn còn rất xa sao?" Tiêu Cửu Thành ngữ khí tự nhiên hỏi.

"Còn bảy tám dặm nữa, hay là ngươi thừa lúc còn sớm trở về đi." Thiên Nhã khẩu thị tâm phi nói, nàng biết khoảng mười dặm đường núi đối với Tiêu Cửu Thành mà nói là không thể chịu nổi.

"Không, ta làm gì từ trước đến nay không bao giờ bỏ dở nửa chừng." Tiêu Cửu Thành quả quyết cự tuyệt.

"Vậy tùy ngươi, đến lúc đó ngươi đi không nổi thì sẽ tự bỏ." Thiên Nhã nói.

"A Sửu đã coi thường quyết tâm của ta rồi, đúng rồi, A Sửu chắc còn chưa biết khuê danh của ta, ta tên là Tiêu Cửu Thành." Tiêu Cửu Thành liền rất tự nhiên coi Thiên Nhã là người mới gặp lần đầu hôm nay.
"Nha." Thiên Nhã mặc dù phản ứng lãnh đạm, nhưng khi nghe được ba chữ Tiêu Cửu Thành liền có cảm giác rung động, cái tên này đã sớm khắc thật sâu vào trong nội tâm nàng.

"A Sửu có thể gọi tên ta một chút không?" Tiêu Cửu Thành hỏi, Thiên Nhã đã quá lâu không có gọi tên mình, nàng rất nhớ những lúc Thiên Nhã ở bên tai nhẹ nhàng kêu tên mình.

"Vì sao?" Thiên Nhã không hiểu hỏi.

"Ta thường xuyên nửa đêm tỉnh giấc, mơ thấy nàng trở về, sau đó cười nói với ta: Cửu Thành, ta đã trở về. Rất nhiều lần ta lần tỉnh giấc đều phát hiện thì ra chỉ là một giấc mộng, nhiều lần thất vọng, cuối cùng biến thành tuyệt vọng. Ta rất rất nhớ nàng, ta muốn A Sửu giả làm nàng một chút, chỉ một chút thôi, coi như là lừa mình dối người cũng tốt." Tiêu Cửu Thành nói ra những lời từ trong tâm can, tựa như thời khắc này A Sửu thật sự chỉ là một người giống Thiên Nhã, nhưng những lời này Tiêu Cửu Thành là muốn nói với Thiên Nhã.
Nếu như người xa lạ nghe Tiêu Cửu Thành nói vậy, chắc đều sẽ xúc động, huống chi Thiên Nhã là người trong cuộc, Thiên Nhã cảm giác lồng ngực tựa như nước nóng sôi trào, nóng hổi, tràn đầy đều là tương tư cùng yêu thương, nhưng lại không cách nào đem những tình cảm này nói cùng Tiêu Cửu Thành nghe, chỉ cảm thấy vừa ngọt ngào vừa đắng chát.

"Nhưng ta vẫn không phải là nàng." Thiên Nhã ôn nhu hạ giọng nói.

"Ta biết, nhưng giả thành nàng một chút không được sao?" Tiêu Cửu Thành sốt ruột chờ đợi nhìn Thiên Nhã hỏi.

"Rất là kỳ cục…" Thiên Nhã vẫn khước từ, vừa nghĩ tới vốn chính là mình, lại không cách nào thừa nhận, vị đắng chát trong lòng cảm giác bắt đầu hiện rõ.

"Nếu A Sửu cảm thấy khó xử, vậy thì thôi." Tiêu Cửu Thành tràn ngập thất vọng nói, hôm nay nàng đối mặt Thiên Nhã cảm xúc đều là thật, thất vọng cũng là thật.
Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành thất vọng, trong lòng cũng thấy khó chịu, người trước mắt là nữ tử mà nàng vẫn muốn che chở bảo hộ, nàng không nỡ để nàng ấy thất vọng như thế.

"Cửu Thành. . ." Thiên Nhã sau khi chần chờ một lát liền gọi, nội tâm lại ngượng ngùng tựa như thiếu nữ mới biết yêu.

Mặc dù Thiên Nhã không dùng giọng gọi mình như trước kia, nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn cảm thấy dị thường mừng rỡ.

"Cám ơn A Sửu." Tiêu Cửu Thành cười ngọt ngào nói.

Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành nét mặt tươi cười, khát vọng muốn đem Tiêu Cửu Thành ôm thật chặt vào lòng, nhưng nàng lại chỉ có thể gắng gượng kiềm chế.

"Tiếp tục đi thôi…" Thiên Nhã nói, lại khôi phục thái độ thô lỗ cùng quái đản vừa rồi.

"Ừm." Tiêu Cửu Thành cũng lập tức đứng dậy, một mực theo sát sau lưng Thiên Nhã. Tiêu Cửu Thành và Thiên Nhã vẫn luôn phối hợp, lại nghỉ ngơi thêm hai lần nữa. Mặc dù Thiên Nhã luôn khẩu thị tâm phi, nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn cảm giác được Thiên Nhã dịu dàng.
Một lần nghỉ ngơi xong, Tiêu Cửu Thành thực sự cảm thấy đi không nổi nữa rồi.

"A Sửu…" Tiêu Cửu Thành giả bộ có chút rụt rè gọi Thiên Nhã.

"Chuyện gì?" Trên đường đi Tiêu Cửu Thành cũng không biết đã gọi A Sửu A Sửu biết bao nhiêu lần, mặc dù trong giọng nói Thiên Nhã khó chịu, nhưng nghe Tiêu Cửu Thành gọi mình, thì vẫn cảm thấy ngọt.

"Ta hình như… đi không nổi nữa rồi…" Tiêu Cửu Thành vẻ mặt sợ Thiên Nhã trách cứ, rụt rè nói.

"Ngươi thật là phiền phức, ngươi không có gì làm lại đi theo ta lên núi, ăn no rỗi việc a?" Thiên Nhã phàn nàn hỏi.

"A Sửu sẽ bỏ rơi ta sao?" Tiêu Cửu Thành vô cùng đáng thương nhìn Thiên Nhã hỏi, tựa như nai con sợ bị mẹ vứt bỏ. Tâm Thiên Nhã đều mềm thành nước, nhưng mặt ngoài vẫn giả bộ rất ghét bỏ.

"Lên đây đi!" Thiên Nhã khom người xuống, ra hiệu cho Tiêu Cửu Thành bò lên lưng của mình, để mình cõng nàng. Thật ra nàng không muốn suy nghĩ, mình là một thợ săn, hôm nay lại đem một nữ nhân xa lạ mới quen cõng về nhà, là một chuyện phi thường kỳ quái.
"Ừm." Tiêu Cửu Thành tự nhiên không chút do dự liền lập tức bò lên trên lưng Thiên Nhã, hai tay thân thiết ôm chặt cổ Thiên Nhã, sau đó hài lòng mỉm cười đem mặt áp lên lưng Thiên Nhã. Thiên Nhã mặc áo vải thô gai, vải thô ráp sát vào mặt Tiêu Cửu Thành có chút ngứa, nhưng là Tiêu Cửu Thành lại không thèm để ý chút nào. Nghe khí tức đặc hữu của Thiên Nhã, giờ khắc này cảm giác thật ngọt như đường, đây là cảm giác hạnh phúc, đã lâu lắm rồi.

Thiên Nhã cảm giác tay Tiêu Cửu Thành vòng ở trên cổ mình, liền tựa như thời gian các nàng chung sống trước đây, nếu như tất có thể trở lại như quá khứ, thật là tốt biết bao, bây giờ, nàng cũng chỉ có thể đem hạnh phúc này xem như là trộm được thời gian.

Thiên Nhã cõng Tiêu Cửu Thành, bước đi nhanh thêm một chút, nhưng vì nàng đang mang vác nặng, đường núi lại không bằng phẳng, làm cho chân Thiên Nhã lộ ra khuyết điểm.
Thiên Nhã cũng không có quá để ý tới, nhưng Tiêu Cửu Thành lại tỉ mỉ phát giác được hơi chút không cân bằng. Tiêu Cửu Thành nghĩ đến chân Thiên Nhã không còn như lúc trước, liền đau lòng muốn khóc, Thiên Nhã của nàng, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đều gặp quá nhiều gian khổ, về sau, nàng nhất định sẽ không để Thiên Nhã lại chịu khổ chút nào nữa!

Thiên Nhã cõng Tiêu Cửu Thành vốn cũng không nặng, tốc độ so với Tiêu Cửu Thành tự đi còn nhanh hơn rất nhiều. Không bao lâu Thiên Nhã liền đem Tiêu Cửu Thành mang về căn nhà gỗ mà mình ba năm qua đã ở đây. Ba năm trước đây, nàng tùy ý dựng lên, mười phần đơn sơ, bên trong chỉ có một cái giường gỗ, một cái bàn, một cái ghế. Thiên Nhã mang Tiêu Cửu Thành về đến ngoài phòng, lại cảm thấy hối hận, nơi này cái gì cũng không có.
Thiên Nhã đem Tiêu Cửu Thành đặt xuống. Tiêu Cửu Thành nhìn xem cảnh vật chung quanh, nơi này cách xa mọi người, Thiên Nhã chỉ một mình cô độc như vậy, nghĩ tới đây, tâm Tiêu Cửu Thành lại cảm thấy đau lòng.

"Một mình sống ở đây không cảm thấy cô độc a?" Tiêu Cửu Thành đau lòng mà hỏi.

"Đã quen rồi thì cũng bình thường." Thiên Nhã thản nhiên nói, nàng đã chuẩn bị tâm lý cả một đời đều sống như vậy, có đôi khi nàng cảm thấy mình sống chỉ là vì còn sống, không có ý nghĩa để tồn tại, nhưng nàng không nỡ chết đi, bởi vì nàng không nỡ Tiêu Cửu Thành. Nguyên bản nàng dự định sẽ chôn giấu ở trong lòng, giờ này khắc này, người lại ở ngay tại trước mắt mình, trong đầu luôn có cảm giác không áp chế nổi.

"A Sửu, theo ta rời khỏi nơi này có được không?" Tiêu Cửu Thành mở miệng hỏi.
"Ngươi với ta không quen biết, ta vì sao lại muốn rời khỏi nơi này?" Thiên Nhã hỏi ngược lại, nàng đã tránh ba năm, chính là muốn tránh Tiêu Cửu Thành, làm sao có thể theo nàng rời đi.

"Không sao, nếu ngươi không theo ta rời đi, thì ta ở lại đây với ngươi." Tiêu Cửu Thành hạ quyết tâm bám lấy Thiên Nhã đến cùng, vô luận như thế nào, nàng cũng sẽ không rời khỏi Thiên Nhã nửa bước.

"Ngươi chẳng lẽ đều bỏ mặc người nhà của ngươi sao?" Thiên Nhã nhíu mày hỏi, Tiêu Cửu Thành sao có thể ở lại đây, Độc Cô gia cần Tiêu Cửu Thành, thiên hạ này còn cần Tiêu Cửu Thành.

"Đúng vậy a, ta đã hứa với nàng, giúp nàng che chở người trong nhà, nhưng không có nàng bên cạnh ta, ta cũng sẽ cảm thấy cô độc, ta cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, ta cũng chỉ là một nữ tử bình thường mà thôi, ta cũng hi vọng có người yêu ở cạnh ta, có bờ vai để cho ta dựa vào. Có đôi khi ta đều cảm thấy, ta chỉ như một cái giá đỡ, như một cái xác không hồn, không có vui sướng, không có hi vọng. Ta đôi khi muốn thoát khỏi tất cả thế tục, quên hết tất cả phiền não. Ngươi nói xem, nàng sẽ đau lòng ta không?" Tiêu Cửu Thành nói như vậy là muốn cho Thiên Nhã đau lòng chính mình.
Thiên Nhã nghe vậy nhất thời không phản bác được, nàng biết mình nợ Tiêu Cửu Thành rất nhiều, trong lòng nàng Tiêu Cửu Thành vẫn luôn không phải là một nữ tử bình thường, nàng thông minh, nàng ngoài mềm trong cứng, nàng là một nữ nhân có thể chống đỡ giang sơn, nhưng Tiêu Cửu Thành lại biểu hiện yếu đuối như thế, yếu đuối đến nỗi làm cho Thiên Nhã sinh lòng thương tiếc.

"Nàng đương nhiên sẽ đau lòng ngươi." Thiên Nhã nhẹ nhàng hồi đáp.

"Vậy sao nàng lại không trở lại bên cạnh ta?" Tiêu Cửu Thành lại hỏi.

"Nàng nhất định là không có cách nào, có lẽ nàng không còn trên đời này. . ." Thiên Nhã nói biện giải cho mình.

"Nếu như nàng không còn trên đời này, A Sửu có thể thay thế nàng ở bên cạnh ta không? Ngoại trừ nàng ra, A Sửu là người trong lòng ta muốn thân cận nhất." Tiêu Cửu Thành từng bước một dụ dỗ Thiên Nhã, nàng mặc kệ Thiên Nhã hiện tại là thân phận gì, nàng cũng sẽ không để Thiên Nhã ở trước mắt mình biến mất.
"Ngươi đối nàng tình cảm cũng không sâu bao nhiêu, nhanh như vậy liền muốn tìm người thay thế, còn đói bụng ăn quàng một nữ nhân vô cùng xấu nữa." Thiên Nhã mười phần bén nhọn nói, trong lòng nàng không muốn bất luận kẻ nào thay thế vị trí mình ở trong lòng Tiêu Cửu Thành, cho dù là hiện tại xấu xí, nàng cũng mặc kệ Tiêu Cửu Thành có nhận ra mình hay không, chỉ cần có một phần nhỏ không nhận ra, nàng đã cảm thấy khó chịu nổi.

"A Sửu ghen ghét nàng sao?" Tiêu Cửu Thành cố ý hỏi, nàng không nghĩ tới Thiên Nhã sẽ phản ứng lớn như vậy. Đồ ngốc này, mình làm sao lại không thể nhận ra nàng chứ, ngay cả chính bản thân mình mà cũng ghen, thật là khiến người ta đau đầu, nhưng trong lòng Tiêu Cửu Thành lại thấy ngọt ngào, đây là tình thú nho nhỏ của tình nhân, nàng đã lâu không có vui vẻ như vậy.
Thiên Nhã nghe xong câu nói này, liền có chút xù lông.

"Vì sao ta lại ghen ghét nàng, ta không có thích nữ nhân!" Thiên Nhã xấu hổ nói.

"A Sửu tính tình thật giống nàng. Nàng trước kia cũng thề son sắt với ta như vậy, nàng sẽ không thích nữ tử, vì thế tránh né ta nhiều năm, ta thật rất vất vả nhiều năm." Tiêu Cửu Thành vừa cười vừa nói, giờ phút này nhớ lại quá khứ, đều là ngọt ngào.

Thiên Nhã đang xù lông, nghe Tiêu Cửu Thành nói vậy, tựa như được vỗ yên.

"Ngươi không đói bụng sao?" Thiên Nhã khó chịu bắt qua chuyện khác, trời đang sắp tối, Thiên Nhã sợ Tiêu Cửu Thành đói bụng, dù sao Tiêu Cửu Thành đã đi đường lâu như vậy, nên dùng bữa tối.

Tiêu Cửu Thành lắc đầu nhìn Thiên Nhã, nàng chẳng còn cảm giác đói, chỉ cảm thấy vui mừng đến độ khó tự kiềm chế, giờ phút này nàng chỉ muốn cùng Thiên Nhã trò chuyện.
"Ngươi chờ ở trong nhà, không nên chạy lung tung, ta đi săn gà rừng đã." Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành vốn đã gầy yếu, bây giờ còn gầy hơn, nàng muốn đi săn gà rừng cho Tiêu Cửu Thành bồi bổ thân thể, nàng nghĩ Tiêu Cửu Thành ở lại đây mấy ngày cũng tốt, mình sẽ nuôi nàng cho có chút thịt, sau đó cho nàng rời đi. Thiên Nhã bất giác tìm một cái cớ cho Tiêu Cửu Thành lưu lại.

Tiêu Cửu Thành thật vất vả mới tìm được Thiên Nhã, làm sao chịu tách ra, từng giây từng phút đều không nỡ, huống chi trời đang chuẩn bị tối, tuy Thiên Nhã võ nghệ không kém, nhưng đây là thâm sơn rừng hoang, nàng sẽ lo lắng cho Thiên Nhã. Cho nên Tiêu Cửu Thành không chút suy nghĩ, trực tiếp liền tóm lấy tay Thiên Nhã, không cho nàng rời đi. Nhiều năm qua chưa tiếp xúc cùng người khác, giờ phút này lại là người mà mình mong nhớ ngày đêm, Tiêu Cửu Thành khi nắm được tay Thiên Nhã, trong nháy mắt, ngón tay cảm thấy tê dại, làm cho nàng bản năng rụt tay lại.
Thiên Nhã bị Tiêu Cửu Thành nắm lấy, cũng cảm thấy tay nóng lên, sắc mặt cũng có chút ửng bên trong, cảm giác một cỗ mờ ám không được tự nhiên quanh quẩn trong lòng.

"Ngươi không phải đã mua gạo sao? Nấu một chút cháo là được." Tiêu Cửu Thành ra vẻ trấn định nói, dù sao nàng cũng không nguyện ý để cho Thiên Nhã biến mất khỏi phạm vi trước tầm ánh mắt của mình, nàng cảm thấy bất an.

"Ăn cháo làm sao no, ngươi ở đây chờ ta, một khắc đồng hồ sẽ trở về." Thiên Nhã không đợi Tiêu Cửu Thành lần nữa nắm lấy nàng, liền cầm chông nhọn đi ra. Lúc Tiêu Cửu Thành không có ở đây, mình ăn cái gì cũng được, nhưng bây giờ nàng muốn cố gắng làm cho Tiêu Cửu Thành tốt một chút. Cuộc sống có trọng tâm, sinh hoạt sẽ không giống như trước đây, tâm tình cũng hoàn toàn khác biệt.
Tiêu Cửu Thành không kịp cản Thiên Nhã, cảm giác tâm của mình lần nữa bị Thiên Nhã mang đi, không có Thiên Nhã trong nhà, nàng như ngồi trên bàn chông, đứng ngồi không yên, mỗi một khắc đều dài như một ngày, nàng thực sự không nhịn được, liền chạy ra ngoài đứng ngóng.

Cũng may là Thiên Nhã đã đi săn ba năm, kinh nghiệm mười phần phong phú, không bao lâu đã săn được một con gà núi, thuận tiện lấy thêm mấy cái trứng chim liền trở về. Lúc trở lại nhà gỗ, trời đã tối, bất quá hôm nay trăng tròn, nàng nhìn thấy Tiêu Cửu Thành đứng ở cửa chờ đợi, nội tâm như có một dòng nước ấm chảy qua tim, làm cho ngũ tạng lục phủ đều có cảm giác thư sướng, bất giác nhanh bước chân.

Tiêu Cửu Thành trái tim đang không ổn định, khi nhìn thấy Thiên Nhã về thì mới an định xuống, cũng lập tức chạy lại chỗ Thiên Nhã.
"Để ta ra bờ sông làm sạch gà đã." Thiên Nhã nói với Tiêu Cửu Thành.

"Ta đi với ngươi." Tiêu Cửu Thành thật vất vả ngóng trông Thiên Nhã về, nên không nguyện ý tách ra, nàng không muốn chịu cảm giác như lúc nãy nữa.

"Trời đã tối rồi, ngồi trong nhà thì tốt hơn." Thiên Nhã nói.

"Ta sợ ở một mình, muốn ở cùng A Sửu." Tiêu Cửu Thành làm gì cũng muốn đi theo Thiên Nhã.

Thiên Nhã liền để nàng đi theo.

Nhờ ánh trăng, Tiêu Cửu Thành nhìn xem Thiên Nhã thuần thục nhổ lông gà, mổ bụng làm sạch. Hiển nhiên đây là kinh nghiệm tích lũy của ba năm qua sống trong núi. Nhìn bóng lưng Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành lại cảm thấy đau lòng. Thiên Nhã của nàng vốn nên trong cung hưởng vinh hoa phú quý.

Thiên Nhã rất nhanh làm sạch con gà rừng, rồi đi trở về, thoáng thấy Tiêu Cửu Thành xém trượt chân, nàng không chút suy nghĩ, trực tiếp ôm lấy eo Tiêu Cửu Thành, đỡ lấy nàng, không để nàng té ngã.
Tiêu Cửu Thành cảm giác eo của mình bị Thiên Nhã ôm lấy, trái tim không tự giác đập nhanh, tựa như năm đó lần đầu phát hiện mình thích Thiên Nhã, cũng có sự an lòng, chỉ có Thiên Nhã mới có thể làm cho mình cảm giác này.

Thiên Nhã ôm lấy Tiêu Cửu Thành, mới giật mình cảm thấy động tác của mình quá mức thân mật, nhưng nàng lại không nỡ buông ra, mình chỉ là sợ nàng bị ngã mà thôi, Thiên Nhã nghĩ lừa mình dối người như vậy, chỉ là khi chạm eo Tiêu Cửu Thành, liền lại càng có ý nghĩ muốn đem Tiêu Cửu Thành nuôi cho mập lên một chút.

Thiên Nhã đem gà chặt nhỏ cho vào trong nồi nấu canh, bỏ vào thêm nấm đã hái sẵn trong núi, để lửa lớn lên.

Tiêu Cửu Thành ngồi trên ghế, nhìn Thiên Nhã ngồi ở bên cạnh bếp nhóm lửa, màu đỏ ánh lửa tỏa ra trên mạng che mặt của Thiên Nhã, ánh mắt Thiên Nhã vẫn đẹp, tâm tình vừa vui vẻ lại vừa ưu thương.
Nàng rất muốn tháo bỏ khăn che này xuống, như vậy mới có thể để cho Thiên Nhã giải khai tâm kết.