Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 207




Thiên Nhã rót ra một chén nước ấm. Vừa rồi đi săn có bẻ về một nhánh dương liễu, nàng đưa cho Tiêu Cửu Thành súc miệng, cũng lấy thêm một chậu nước nóng cho Tiêu Cửu Thành rửa mặt.

Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã làm những chuyện này cho mình, lại cảm thấy cực kỳ đau lòng. Thiên Nhã từ nhỏ đã sống an nhàn suиɠ sướиɠ, ba năm qua một mình cô độc bên ngoài, ngay cả người hầu hạ đều không có.

"Ngươi rửa chân xong liền có thể đi ngủ." Thiên Nhã bưng thùng gỗ đựng nước nóng đặt xuống trước mặt Tiêu Cửu Thành.

"A Sửu. . ." Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã khom lưng ngồi xuống ở trước mặt mình, nhịn không được mở miệng kêu.

"Chuyện gì?" Thiên Nhã hỏi ngược lại.

"Vất vả cho ngươi." Tiêu Cửu Thành những lời này là nói về ba năm qua của Thiên Nhã, nàng trách mình không sớm tìm được Thiên Nhã, nếu có thể sớm hơn một chút, Thiên Nhã cũng có thể đỡ khổ một chút.
"Chỉ là lấy chậu nước cho ngươi rửa chân thì vất vả gì chứ." Thiên Nhã không thèm để ý nói, thấy Tiêu Cửu Thành đem giày cởi ra, đôi chân xinh đẹp liền lộ ra. Thiên Nhã cảm thấy tất cả những gì đẹp nhất của nữ tử đều tập trung trên người Tiêu Cửu Thành. Tiêu Cửu Thành chỉ lộ ra hai chân, Thiên Nhã đều cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, có cảm giác du͙ƈ vọиɠ bị khơi dậy, nhưng Thiên Nhã lại chỉ có thể khắc chế ý nghĩ này.

"A Sửu, có thể giúp ta không, ta không có ý gì khác…" Tiêu Cửu Thành nhỏ giọng hỏi, dáng vẻ như sợ Thiên Nhã từ chối.

Thiên Nhã nghe vậy cũng không nói hai lời, liền cầm lấy chân Tiêu Cửu Thành, bắt đầu giúp Tiêu Cửu Thành rửa chân.

Tiêu Cửu Thành không nghĩ tới Thiên Nhã cứ như vậy mà rửa chân cho mình. Tiêu Cửu Thành có chút hối hận để Thiên Nhã rửa chân, bàn chân bị Thiên Nhã cầm lấy tê tê dại dại, làm cho nàng nổi lên tâm tư khác. Rõ ràng người yêu đang gần trong gang tấc, nhưng lại không thể phóng túng mình muốn cùng nàng tiếp xúc da thịt.
Cũng không biết là do da của Tiêu Cửu Thành quá non mềm hay là vì nguyên nhân khác mà mới ngâm vào nước nóng không bao lâu, chân nàng liền bị đỏ một chút.

"Nước có nóng quá hay không?" Thiên Nhã hỏi, trong lòng nàng, Tiêu Cửu Thành là nữ tử yếu ớt, mình bây giờ thì là người quái dị da dày thịt thô, mình không sợ bỏng, nhưng Tiêu Cửu Thành thì khác.

"Không có, trời lạnh nên nước nóng một chút thì thích hơn." Tiêu Cửu Thành có chút ý nghĩ muốn duỗi tay vuốt ve đầu Thiên Nhã đang ở trước mặt mình.

Thiên Nhã không ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Thành, bởi vì nàng cảm thấy tình cảnh này hơi ngượng ngùng.

Thiên Nhã biết rõ Tiêu Cửu Thành muốn nàng giúp rửa chân là một yêu cầu rất kỳ quặc, nhưng mình lại không nhịn được muốn thỏa mãn nàng, tâm tình của mình làm sao mà không thấy lạ chứ! Đối với nữ tử mình yêu, có du͙ƈ vọиɠ gần gũi căn bản là không nhịn được.
"Ngươi đi ngủ trước đi, ta gọt một ít chông đã." Thiên Nhã sau khi lau khô chân cho Tiêu Cửu Thành xong liền nói. Nàng muốn đợi Tiêu Cửu Thành ngủ rồi mới đi ngủ, vừa rồi rửa chân cho Tiêu Cửu Thành, nàng liền nghĩ mình hẳn là nên tránh cùng Tiêu Cửu Thành một mình, nàng sợ cảm giác của chính mình.

"Ừm." Tiêu Cửu Thành không có ý kiến, nàng chỉ cần có thể nhìn thấy Thiên Nhã là được rồi, cho nên nàng ngoan ngoãn cởϊ áσ ngoài, bò lên trên giường của Thiên Nhã. Trên giường cũng không lớn và cũng chỉ có một chăn mền mỏng, đối với Thiên Nhã thì đã đủ dày, nhưng đối với Tiêu Cửu Thành mà nói thì là quá mỏng, căn bản không đủ ấm, nằm trong chăn vẫn cảm thấy lạnh.

"A Sửu, ta cảm thấy hơi lạnh." Tiêu Cửu Thành đợi Thiên Nhã gọt xong một cây tre thì nói với vẻ vô cùng đáng thương.
Thiên Nhã dừng lại, thấy Tiêu Cửu Thành đang cuộn trong mền, một đôi đặc biệt ánh mắt linh động lộ ra, điềm đạm đáng yêu nhìn mình, tâm của nàng đều mềm thành nước, cũng tự trách mình không có tính toán chu đáo.

Nàng đứng dậy đi lấy bộ da Bạch Hổ đang treo trên tường đem lại, sau đó phủ lên bên ngoài chăn.

"Bây giờ chắc là đỡ hơn nhiều." Thiên Nhã nói với Tiêu Cửu Thành xong, chuẩn bị trở lại ghế ngồi để tiếp tục gọt chông thì bị Tiêu Cửu Thành nắm tay kéo lại.

"Đừng đi, có tiếng dã thú bên ngoài gào thét, ta sợ, bây giờ vừa lạnh vừa sợ, nằm với ta có được hay không?" Tiêu Cửu Thành e sợ, nàng biết Thiên Nhã sẽ không tin, nhưng nàng cũng biết chỉ cần Thiên Nhã yêu mình, liền sẽ chìu theo mình.

Tiêu Cửu Thành gió to sóng lớn gì mà chưa từng gặp, sao lại đi sợ tiếng dã thú gào thét, Thiên Nhã căn bản cũng không tin, nhưng tựa như biết rõ mà vẫn giả ngu để thuận theo đối phương.
Mặc dù Thiên Nhã không trả lời, nhưng động tác thoát áo ngoài chính là câu trả lời tốt nhất.

Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã thoát áo ngoài, tâm tình càng vui vẻ, nàng liền hận không thể ôm Thiên Nhã xoay quanh vòng, nếu như mình có thể nhấc được Thiên Nhã lên.

Thiên Nhã vừa nhấc chăn nằm xuống là Tiêu Cửu Thành liền ôm lấy Thiên Nhã. Người Thiên Nhã vẫn ấm như trước kia, tựa như lò sưởi, vào đông chỉ cần ngủ chung với Thiên Nhã đều không cần lò sưởi.

Thiên Nhã lúc đầu cũng muốn kháng cự Tiêu Cửu Thành ôm ấp, nhưng khi chạm đến tay chân lạnh ngắt của Tiêu Cửu Thành, nàng liền hoàn toàn từ bỏ kháng cự, để mặc cho Tiêu Cửu Thành ôm mình sưởi ấm, thậm chí còn chủ động đưa tay ôm lấy Tiêu Cửu Thành, chỉ là khi tay chạm vào lưng Tiêu Cửu Thành, thấy quá gầy liền cực kỳ đau lòng. Khó trách Tiêu Cửu Thành sợ lạnh, thân thể quá đơn bạc gầy yếu, đều không có tới mấy lượng thịt.
"A Sửu ngay cả khi ngủ cũng đều che mặt sao?" Tiêu Cửu Thành ra vẻ thuận miệng hỏi.

Thiên Nhã đang quên mất mặt mình xấu, nghe Tiêu Cửu Thành hỏi như vậy, thân thể bản năng hơi cứng ngắc, nội tâm cảm thấy bất an.

"Ta sợ nửa đêm làm ngươi sợ." Thiên Nhã không muốn nói chuyện nhiều về dung mạo của mình.

"Trong phòng tối như vậy, ngươi có lấy xuống thì ta cũng không nhìn thấy. Che mặt như vậy đi ngủ không được tự nhiên." Tiêu Cửu Thành nói, đưa tay muốn tháo khăn che mặt của Thiên Nhã.

"Đừng đụng ta!" Thiên Nhã lạnh lùng nói, tựa như chim sợ ná, dùng sức đẩy tay Tiêu Cửu Thành ra.

Tiêu Cửu Thành cảm giác tay của mình bị Thiên Nhã đánh trúng hơi tê tê, cảm giác được giờ phút này Thiên Nhã tựa như dã thú bị chấn kinh, lông dựng lên muốn phòng vệ. Nàng liền biết Thiên Nhã rất để ý nhiều đến dung mạo, Tiêu Cửu Thành đau lòng ôm chặt lấy Thiên Nhã.
"A Sửu, ta sẽ không chọc giận ngươi như vậy nữa." Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng trấn an Thiên Nhã.

Thiên Nhã cảm xúc dần dần bình tĩnh lại, nàng biết mình phản ứng hơi quá, nhưng khi nàng nghĩ tới Tiêu Cửu Thành thấy được bộ dạng xấu xí của mình bây giờ, trong nội tâm nàng liền chịu không được, tựa như có một cây kim sắc bén, lúc nào có thể đâm rách sự tự tôn cùng kiêu ngạo mỏng manh của nàng.

"Nếu muốn ở lại đây thì ngươi không được gỡ khăn che mặt của ta, nếu không thì ta sẽ không cho ngươi nhìn thấy ta nữa." Thiên Nhã dị thường nghiêm túc nói với Tiêu Cửu Thành.

"A Sửu, ta không có để ý tới dung mạo của ngươi cho dù có xấu xí đến đâu đi nữa." Những lời này là Tiêu Cửu Thành nói cho Thiên Nhã nghe, nàng biết Thiên Nhã đã cảm giác được mình nhận ra nàng.

"Nhưng ta để ý!" Tiêu Cửu Thành không thèm để ý thì đó là chuyện của Tiêu Cửu Thành, nhưng mình lại không qua được chình mình.
"Ừm, ta hứa với ngươi, nếu ngươi không có tự tháo khăn che mặt ra, ta sẽ không lén xem." Tiêu Cửu Thành trịnh trọng hứa với Thiên Nhã.

Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành cam đoan như vậy mới cảm thấy hơi yên lòng, nàng tin tưởng Tiêu Cửu Thành là người giữ chữ tín.

——

Tác giả có lời muốn nói: Vẫn là chuyện thường ngày..