"Thiếu phu nhân, trong thành lương thực sung túc, Yến quân không cách nào vây khốn chúng ta, nhưng nếu cường công, một vạn năm ngàn tướng sĩ đấu với mười lăm vạn Yến quân, tuy nói An Bình thành không nhất định bị công phá, nhưng nếu muốn giữ vững, cũng phải rất khổ chiến." Dương Đằng thật lòng nói, tình huống lúc này không thể lạc quan, đại tướng quân mang đi quá nhiều quân tinh nhuệ, chỉ cần để lại thêm một vạn quân thì Dương Đằng mới có thể nắm được tám phần giữ vững An Bình thành, bây giờ một vạn năm trăm binh sĩ so với mười lăm vạn Yến quân, tình huống không thể lạc quan.
Dương Đằng là tướng do Tiêu Cửu Thành đề bạt, là người can đảm cẩn trọng, Tiêu Cửu Thành hết sức coi trọng hắn.
"Nắm chắc được mấy phần?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
"Bởi vì trong thành lương thực nhiều, quân trang đầy đủ, vì để chuẩn bị cho sau này nên quân ta sức chiến đấu vẫn rất mạnh mẽ, nhưng quân địch quá nhiều, nếu cường công cùng xa luân chiến, mạt tướng sợ sẽ bất lợi cho quân ta, nhiều nhất chỉ có năm phần nắm chắc." Dương Đằng phân tích nói.
"Thượng binh phạt mưu, tiếp theo phạt giao, tiếp theo phạt binh, công hạ thành. Phòng tuyến bên trong tường thành, quân địch thường tổn thất trầm trọng nhất trên tường thành, hoàn toàn là đem tính mạng tướng sĩ trải đường, cái này là cơ hội ta muốn làm tổn thương lực lượng Yến quân. Ta cố ý để phụ thân mang đi phần lớn quân tinh nhuệ, để lại một vạn năm ngàn quân thủ thành, chính là muốn dụ quân địch đến công thành, thừa cơ làm tiêu hao quân địch." Tiêu Cửu Thành vừa cười vừa nói.
"Không sai, quân địch muốn đánh hạ An Bình thành xác thực sẽ tiêu hao binh lực rất lớn, nhưng cái này cũng thực sự quá mạo hiểm." Dương Đằng không tán đồng nói, Thiếu phu nhân luôn luôn thông minh, sao tại chuyện lớn như vậy lại phạm hồ đồ.
"Nếu ta thêm cho ngươi gấp đôi binh lực, ngươi có thể làm được không?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
"Đương nhiên là thủ được, nhưng mà từ đâu lại có một vạn năm ngàn người có thể chiến đấu như quân đội, nếu như chiêu dân phu tạm thời, sợ cũng không đủ năm ngàn người, đại tướng quân mang binh xuất chinh, cũng mang đi một số lớn dân phu tráng niên sung làm hậu cần, tráng niên trong thành cũng không đủ năm ngàn." Dương Đằng đã hạ lệnh đi chiêu mộ dân phu trong thành những người có thể sung quân tạm thời, nếu mà có thể được năm ngàn người thì cũng tạ ơn trời đất.
"Nếu như trong tay ta có ba vạn nữ binh thì sao?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi, nàng trước kia có ý nghĩ đào tạo nữ binh, nhưng mà hơi ngại quan niệm thế tục, nữ tử đều phải là ở nhà giúp chồng dạy con, bởi vậy nàng muốn luyện nữ binh cũng chiêu mộ không được, nên chưa làm. Nhưng lúc mấy tháng trước, khi lưu dân bắt đầu tràn vào, Tiêu Cửu Thành liền tính có lẽ nên thử một lần, nàng liền chọn từ lưu dân trong chín thành, mỗi thành chọn lựa các nữ tử tuổi từ mười lăm đến ba mươi gia nhập doanh trại huấn luyện, phần hậu đãi rất hấp dẫn nên không ít nữ tử vì sinh kế mà gia nhập. Nàng nghĩ nữ tử thể lực dù không bằng nam tử, nhưng mà cũng tốt nếu như dùng hai nữ nhân cũng có thể bằng một nam nhân vậy.
Ba vạn nữ binh này, vì để tránh rước lấy tranh luận không cần thiết nên vẫn luôn bí mật tiến hành. Rất nhiều nữ tử vì phần hậu đãi hấp dẫn mà gia nhập, lúc đầu căn bản là không biết sẽ làm gì, sau bị đưa tới một chỗ bí mật huấn luyện thì mới biết mình biến thành nữ binh. Thời loạn này thì chỉ cần còn sống là quan trọng nhất, những việc khác đều là thứ yếu. Tiêu Cửu Thành một tháng sẽ tới hai lần để giảng bài cho các nàng, gọi là giảng bài nhưng thật ra là Tiêu Cửu Thành muốn tẩy não thì đúng hơn.
Tiêu Cửu Thành cảm thấy nữ binh có cần thiết tồn tại hay không, thế nhân có thể tiếp nhận hay không, chính là phải để thế nhân nhìn thấy những nữ binh này đến cùng có hữu dụng hay không, nuôi binh ngàn ngày dụng binh một giờ, đây cũng là cơ hội tốt nhất để chứng minh.
Việc này Tiêu Cửu Thành cũng không có nói với Độc Cô Tấn, ngay cả Thiên Nhã cũng chỉ biết Tiêu Cửu Thành thu thập một số nữ tử tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng để thao luyện, cũng không biết là để làm gì, Thiên Nhã làm sao biết được Tiêu Cửu Thành vậy mà vụиɠ ŧяộʍ nuôi tới ba vạn nữ binh.
"Nữ binh?" Dương Đằng giật mình, quả thực là chưa bao giờ nghe thấy, mà tới ba vạn không phải con số nhỏ, nhưng mà Thiếu phu nhân vì sao lại nuôi nhiều nữ binh như vậy?!. Đại tướng quân có biết không? Đương nhiên bây giờ những chuyện này đều không quan trọng. Dương Đằng chỉ muốn biết, ba vạn nữ binh này đến cùng có thể ra chiến trường hay không, nếu như có thể sử dụng thì An Bình thành chẳng những thoát khỏi nguy hiểm, mà còn có thể từ từ hao tổn Yến quân, ý đồ của Thiếu phu nhân liền đạt được.
"Đúng, là nữ binh, mặc dù ta không dám hứa chắc là ba vạn nữ binh có thể so được với ba vạn nam binh, nhưng tuyệt đối có thể tương đương với một vạn năm ngàn nam binh." Tiêu Cửu Thành mười phần tự tin nói.
"Mạt tướng có thể ngay lập tức đi gặp những nữ binh này không?" Dương Đằng vội vàng muốn biết những nữ binh này có thể ra chiến trường được hay không. Dương Đằng là do Tiêu Cửu Thành một tay đề bạt, mưu lược cùng năng lực của Tiêu Cửu Thành, hắn đương nhiên rất tin tưởng, nhưng là nữ binh thì chưa bao giờ nghe thấy, hắn nghĩ vẫn nên xem để mở mang kiến thức một chút thì mới có thể yên tâm.
"Đương nhiên." Tiêu Cửu Thành mỉm cười nói, nàng cảm nhận được Dương Đằng đang sốt ruột.
Dương Đằng đi theo Tiêu Cửu Thành đến doanh trại của nữ binh xong, lúc về vui mừng quá đỗi, mặc dù những nữ binh này còn hơi non kém, nhưng là rõ ràng cũng đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, cũng tuyệt đối không phải là những phụ nữ yếu ớt.
"Ba vạn nữ binh này, có thể dùng thay một vạn năm ngàn nam binh không?" Tiêu Cửu Thành hỏi Dương Đằng.
"Hoàn toàn có thể." Dương Đằng cao hứng hồi đáp, mặc dù xác thực không sánh bằng ba vạn nam binh, nhưng đừng nói là thay một vạn năm ngàn nam binh, mà thay cho hai vạn tân binh cũng đều không có vấn đề, bất quá những nữ binh này chưa có ra chiến trường lần nào, phải điều phối một phen mới được.
"Thì ra Thiếu phu nhân ẩn giấu đòn sát thủ, khó trách muốn dụ Yến Vương đến công thành, Thiếu phu nhân chẳng những can đảm hơn người, mà còn mưu trí vô song, chính là nữ trung hào kiệt." Trong thành một vạn năm ngàn tinh binh, thêm ba vạn nữ binh của Thiếu phu nhân, lại chiêu mộ thêm năm ngàn dân phu, bây giờ đã có khoảng chừng năm vạn binh lực, đừng nói giữ vững An Bình thành, hiện tại hao hết sạch chủ lực Yến quân cũng còn được.
"Tốt, đừng nịnh hót nữa, dẫn ba vạn nữ binh hảo hảo thủ thành, mười lăm vạn binh lực của Yến Vương, ít nhất phải để hắn hao tổn năm vạn khi trở về." Tiêu Cửu Thành cười lạnh nói, bây giờ chỉ còn chờ tin vui từ Thiên Nhã ở bên kia truyền về.
"Mạt tướng nhất định sẽ không phụ Thiếu phu nhân đã kỳ vọng." Dương Đằng nói.
Yến Vương dám đến đánh An Bình thành, là do đoán chẳng còn tướng giỏi nào ở lại thủ thành, Độc Cô gia mang đi hai mươi vạn quân tinh nhuệ, để lại thủ thành tuyệt đối sẽ không hơn hai vạn. Lại để cho nữ nhân quản thành, Yến quân căn bản xem thường Dương Đằng cùng Tiêu Cửu Thành. Yến Vương muốn tốc chiến tốc thắng, phải lấy được ít nhất ba thành trước khi Độc Cô Tấn điều binh trở về. Vậy nên cũng chỉ có thể lựa chọn cường công và xa luân chiến, mặc dù chiến lược này sẽ rất hao tổn binh lực, nhưng lúc này thì đây là phương pháp hữu hiệu nhất.
Thế là Yến Vương sau hai ngày sắp xếp quân đội thì liền bắt đầu công thành.
Thang mây, xe công thành, từng đợt từng đợt hướng tới sát tường thành của An Bình thành, nhưng lúc còn chưa tới tới gần, liền bị rất nhiều tảng đá to từ trong thành ném ra trúng, những khối đá này vốn là tích trữ để xây dựng mở rộng An Bình thành, bây giờ dùng để thủ thành cũng dùng mãi không hết, huống chi còn có rất nhiều cung tiễn thủ, làm cho Yến quân phần lớn chết trước trận tiên phong.
Giờ phút này, Tiêu Cửu Thành đứng trên tường thành, nhìn xem quân địch tử thương vô số, khẽ thở dài, Tô Thanh Trầm bình thường đứng ở đây, sắc mặt giờ cũng mười phần ngưng trọng.
"Có cảm tưởng gì?" Tiêu Cửu Thành hỏi Tô Thanh Trầm.
"Giống như bầy kiến, sinh tử không thuộc về mình." Tô Thanh Trầm hồi đáp, nàng lần đầu tiên nhìn thấy máu nhiều như thế, những đám binh sĩ công thành, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau lại tiến lên chịu chết, cảm giác nhân mạng rẻ như thế.
"Nhất tướng công thành, vạn cốt khô. Loạn thế suy, thì thịnh thế mới bắt đầu." Tiêu Cửu Thành giọng kiên định lạ thường nói, trước kia, nàng bày mưu tính kế, đều chỉ là vì muốn trợ giúp Thiên Nhã, trợ giúp Độc Cô gia đoạt thiên hạ, đều chỉ vì tư tâm của bản thân. Bây giờ nhìn một màn thảm liệt như vậy, nàng cảm thấy nếu như mình không giúp Độc Cô gia khai sáng một thịnh thế, liền có lỗi với nhiều người vô tội bị cuốn vào chiến tranh chết oan như thế. Lần đầu tiên, nàng muốn vì thiên hạ mà làm, hoàn toàn độc lập với tình cảm riêng của nàng.
Tô Thanh Trầm nhìn Tiêu Cửu Thành xinh đẹp nho nhã bên cạnh, ngẫm lại, nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành có thể là một hào kiệt, có thể làm nhiều người phục tùng hướng về, nàng cũng cảm thấy Tiêu Cửu Thành thật có thể thay đổi được càn khôn.
Tô Thanh Trầm biết mình đi theo Tiêu Cửu Thành, cũng bị ảnh hưởng rất nhiều, tầm mắt nàng trong thời gian ngắn đã mở rộng được trước nay chưa từng có, ý nghĩ cũng thay đổi. Trước kia nàng một lòng tu đạo, bây giờ, nàng lại cảm thấy tiểu đạo vì bản thân, đại đạo vì công.
"Chỉ mong là Thiếu phu nhân có thể trả cho thiên hạ một cảnh thái bình, không còn chiến tranh gϊếŧ chóc như thế này nữa." Tô Thanh Trầm trầm giọng mong đợi nói, nàng tin tưởng Tiêu Cửu Thành có lẽ sẽ có thể làm được.
"Nhất định." Tiêu Cửu Thành bình tĩnh hồi đáp.
——
Tác giả có lời muốn nói: Vì cẩn thận một chút, cho nên phần sau cố ý tra tài liệu.
Công thành không cách nào khống chế được thương vong. Dù cho có đủ các loại khí giới để công thành. Thang mây, xe tấn công, xe bắn đá,… đều cần rất nhiều người kiến tạo và tốn hao, tất cả cũng đều không cách nào hạn chế được nhân mạng tổn thất.
Công thành chính là muốn phá hủy. Thủ thành tương đối ổn định hơn, bên trong thành trì có các loại dự trữ, cùng bách tính góp sức, nếu không thế bắn tên như binh lính thì nện đá cũng có thể làm được. Công thành thì không có may mắn như vậy. Làm tiên phong cần nỗ lực to lớn mà vẫn không thể vượt qua tường thành, mà mỗi lúc đều bị đánh xuống, tổn thất ngoại trừ lương thảo còn có sĩ khí. Cho nên mới dự bị gấp mười binh lực công thành thì thương vong mới có thể hạ xuống đến thấp nhất.