Trải qua cả ngày xa luân chiến, Yến quân hao tổn không ít, sắc mặt Yến Vương hết sức khó chịu.
"Đã hao tổn hết bao nhiêu tướng sĩ?" Yến Vương hỏi.
"Hơn ba mươi ba ngàn người, Vương gia, mạt tướng cảm thấy binh sĩ trong thành tuyệt đối là hơn hai vạn." Chủ soái của Yến quân hồi đáp, trong lúc công thành, khi còn chưa tới gần tường thành là đã hao tổn hơn phân nửa. Hắn cảm thấy quân coi giữ trong thành tuyệt đối nhiều hơn, nếu như quân coi giữ thành còn rất nhiều mà đi công thành thì đó chính là làm dê đợi làm thịt, lên bao nhiêu đều chết cả.
"Không phải đã nói là Độc Cô Tấn mang theo hai mươi vạn quân chủ lực tinh nhuệ đi rồi a? Làm sao có thể còn nhiều quân giữ thành như vậy?" Yến Vương chất vấn sứ thần của Ngô Vương, bây giờ hắn nhìn Ngô Vương sứ thần ánh mắt như muốn đem thiên đao vạn quả.
"Độc Cô Tấn quả thật mang theo hai mươi vạn quân tinh nhuệ cùng phần lớn tráng niên dân phu sung làm hậu cần, nội ứng của Ngô Vương trong thành cũng đã chứng thực, trong thành còn lại tuyệt đối không tới hai vạn. Bọn hắn trải qua cả ngày chống chọi đã sớm mệt mỏi, Yến Vương không nên bỏ dở nửa chừng, chí ít nhất định tiếp tục tiến công, tuyệt đối không cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi, để bọn hắn tinh bì lực tẫn." Sứ thần ra vẻ trấn định nói, theo bọn hắn dự đoán vốn là chừng hai ba canh giờ là đã đánh hạ được An Bình thành, bây giờ cả ngày còn chưa xong.
"Vương gua, mạt tướng cảm thấy vẫn nên thận trọng, không thể mạo hiểm, Độc Cô Tấn dám mang đi hai mươi vạn quân tinh nhuệ cùng nhiều tráng niên dân phu, chẳng lẽ không sợ người khác tới công thành a? Mạt tướng cảm thấy họ nhất định đã có phòng bị, nói không chừng là muốn dụ cho quân ta đến công thành, thừa cơ trọng thương chúng ta." Chủ soái Yến quân đã trải qua một ngày xa luân chiến, đánh gian nan như vậy, cảm thấy không chừng bọn hắn đã sớm trúng kế.
Yến Vương nhìn sứ thần Ngô Vương cùng chủ soái của hắn, trong lòng cũng dao động không thôi, hắn là xác định Độc Cô Tấn là đã mang đi hai mươi vạn quân tinh nhuệ, cũng xác định trong thành quân coi giữ còn không tới hai vạn mới dám đến công thành, nhưng mà đánh hoài không xong, hắn cũng không thể không hoài nghi chính mình có phải đã trúng kế của Độc Cô Tấn hay không. Yến Vương không dám tiếp tục mạnh tiến công, chỉ sợ hao tổn thêm càng nhiều tướng sĩ. Nhưng lỡ như là sứ thần Ngô Vương đã nói, vạn nhất trong thành xác thực chỉ có không đến hai vạn quân, xa luân chiến tới giờ phút này sợ là đã sớm tàn sức, chỉ chờ thừa thắng xông lên. Yến quân đã hao tổn hơn ba vạn tướng sĩ, nếu không công nữa mà lui, đương nhiên là rất không cam lòng.
"Tiếp tục đánh trống tiến công, nhưng mà giảm bớt quân số xuống một phần tư trước, dựa vào trời tối nhìn không rõ, ngụy trang thêm bù nhìn thành tướng sĩ, để làm hao tinh lực quân địch." Yến Vương hạ lệnh, để xem quân trong thành có chống nổi hết tối nay hay không.
—
"Thiếu phu nhân, quân địch rõ ràng đã tấn công chậm lại, mạt tướng sợ quân địch đã phát hiện quân thủ thành của chúng ta hơn một vạn năm ngàn quân, bây giờ chỉ đang tiến công thăm dò, muốn làm hao tổn tinh lực của chúng ta." Dương Đằng nhanh chóng bẩm báo cho Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành vẫn còn ở lại trên thành cùng Dương Đằng xem chiến trận, chưa có trở về phủ.
"Lệnh cho các nữ binh, thay áo giáp bằng y trang nữ, tiếp tục lên thành kháng địch." Tiêu Cửu Thành đương nhiên đoán biết rõ tâm tình của Yến Vương vào lúc này, Yến Vương cũng lo sợ là công thành biến thành lấp hang không đáy, lại không cam lòng những hao tổn đã mất, chỉ đang cầu may. Chỉ cần Yến Vương lòng vẫn cầu may mắn, thì có thể lợi dụng tâm lý này.
"Chiêu này rất hay, mạt tướng lập tức cho nữ binh đi thay y phục." Dương Đằng tuân mệnh lập tức rời đi, hận không thể lại dụ quân địch tiến công thêm một đợt, làm trọng thương Yến quân càng nhiều càng tốt.
Chưa tới một khắc đồng hồ, Dương Đằng ra lệnh cho tất cả nữ binh thay đổi áo giáp, mặc y trang nữ, tiếp tục lên thành kháng địch.
—
"Yến Vương, người nhìn xem, trên thành xuất hiện rất nhiều nữ nhân, rõ ràng là quân trong thành không đủ nên mới chiêu thêm nữ nhân làm thật giả lẫn lộn…" Sứ thần Ngô Vương vui mừng quá đỗi.
Yến Vương nhìn thấy trên thành hỗn tạp binh sĩ và cả nữ nhân, trong lòng vui mừng.
"Ngụy Xa, ngươi thấy thế nào?" Yến Vương hỏi chủ soái quân là Ngụy Xa.
"Có lẽ quân địch đã tinh bì lực tẫn, thấy quân ta tấn công chậm dần, liền chiêu nữ nhân trong thành đến phụ trợ thủ thành để cho quân chủ lực có cơ hội nghỉ ngơi." Ngụy Xa cũng hơi do dự nói.
"Vậy có thể toàn lực công thành không?" Yến Vương lại hỏi, hiển nhiên hắn không muốn từ bỏ cơ hội như vậy.
"Chỉ cần Yến Vương phân phó." Mặc dù Ngụy Xa cũng không chắc có phải là mưu kế hay không, nhưng đây quả thật có thể đánh cược một lần.
"Được, hạ lệnh tiếp tục toàn diện công thành." Yến Vương hạ lệnh.
—
"Cá cắn câu rồi." Tiêu Cửu Thành đang vừa xem binh thư vừa nghe tiếng trống đinh tai nhức óc. Tiêu Cửu Thành khẽ cười, nàng nghĩ tới sáng mai, tổn thất nặng nề Yến Vương chắc sẽ lui binh.
—
Tại Tương Dương, Lý Quân Hạo phá vây mấy lần cũng chưa được, nhìn thấy tướng sĩ càng ngày càng ít, còn không tới hai vạn, trong lòng Lý Quân Hạo mười phần lo lắng, nếu tiếp tục, toàn bộ Ngô Quân đều sẽ không còn, mình cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói.
Thế là Lý Quân Hạo đem áo giáp chủ soái đưa cho thân tín của mình mặc, cũng cho bốn người thân tín khác nữa mặc áo giáp chủ soái, quyết định đem hai vạn quân còn lại chia làm bốn, bốn phương tám hướng phá vây.
Mấy lần phá vây trước, Lý Quân Hạo vì tận lực hạn chế hao tổn binh sĩ nên đều không phân tán chủ lực, lựa chọn một hướng phá vây. Phá vây mấy lần, bất luận địa thế nào thì Độc Cô quân cũng đều phòng thủ chặt chẽ, cho nên hắn đã suy nghĩ đại khái có thể nói là mấy lần trước đều chỉ là để chuẩn bị cho lần này, đây là một lần cuối cùng.
Lý Quân Hạo cũng không dám lựa chọn hướng dễ nhất, hắn biết Độc Cô Tấn không chừng liền đứng ở nơi đó chờ mình. Cho nên hắn chọn hướng có địa thế ngược lại, không đến mức khó nhất nhưng quân thủ vệ tương đối thưa một chút.
Sự thật chứng minh hắn thực sự giỏi, bốn phương tám hướng đều phá vây, hắn lựa chọn phương hướng nào, Độc Cô Tấn có lợi hại hơn nữa thì cũng không cách nào đoán chính xác, mà lại chỉ có thể phân tán chủ lực.
Trên thực tế, chỗ dễ phá vây nhất, Độc Cô Tấn để Thiên Nhã cùng một đại tướng trông coi, Độc Cô Tấn canh giữ ở chỗ dễ nhì, hắn cảm thấy Lý Quân Hạo có khả năng chọn chỗ thứ hai. Độc Cô Thành cùng tướng lĩnh khác canh giữ ở chỗ thứ ba là nơi khó phá vây, chỗ thứ tư là địa thế phi thường khó phá vây, Lý Quân Hạo tuyệt nhiên sẽ không chọn chỗ này, Độc Cô Tấn cũng rất cẩn thận, phái ba vạn binh lực canh giữ ở nơi đó.
Nói đến, vận may của Lý Quân Hạo cũng coi như không tệ, chỗ hắn lựa chọn vừa vặn là nơi của Độc Cô Thành thủ vệ.
Độc Cô Thành hữu dũng vô mưu, thấy quân dịch phá vây ra, hắn trực tiếp tấn công chủ soái, đến khi nhìn thấy rõ người mặc áo chủ soái không phải là Lý Quân Hạo, mà chỉ là thân tín giả trang, liền cảm thấy mình đã trúng kế điệu hổ ly sơn.
Hắn để lại năm vạn quân cho phó tướng bao vây tiêu diệt năm ngàn quân của Lý Quân Hạo, còn mình thì mang theo ba ngàn thân vệ chạy về hướng của phụ thân.
Lý Quân Hạo mang năm ngàn binh sĩ, đương nhiên là chọn trong tám vạn quân tinh nhuệ, cũng không phải là tinh nhuệ độc nhất vô nhị, hắn lẫn trong năm vạn thân binh từ bên trong phá vây thoát ra. Mặc dù thoát ra được nhưng tám vạn quân chủ lực của Lý Quân Hạo cũng chỉ còn sót lại không đến một ngàn người, chạy thẳng về đất phong Ngô Vương.
Ngô Quân cơ hồ toàn quân bị diệt, các binh sĩ còn lại đầu hàng khoảng tám ngàn người.
Tương Dương thành đã bị tám vạn Ngô Quân vây công trước sắp không chống đỡ nổi, bây giờ bên ngoài là gần hai mươi vạn Độc Cô quân, tướng thủ thành Tương Dương biết đã vô vọng nên liền đầu hàng.
Độc Cô quân sau vây quét Ngô Quân xong thì không tốn một binh một tốt nào liền lấy được Tương Dương thành.
Mặc dù mong muốn đã đạt được, nhưng điều tiếc nuối duy nhất là để cho Lý Quân Hạo chạy thoát, việc này khiến Độc Cô Tấn hết sức tức giận.
"Độc Cô Thành tự ý rời vị trí, để cho Lý Quân Hạo chạy thoát, ấn theo quân pháp xử trí, đánh một trăm quân côn!" Độc Cô Tấn vào thành Tương Dương xong, chuẩn bị trọng phạt Độc Cô Thành.
"Lý Quân Hạo quá giảo hoạt, nếu như đệ đệ không điều ba ngàn binh lực đi thì cũng chưa chắc vây được hắn. Huống chi quân chủ lực tinh nhuệ của Lý Quân Hạo gần như bị diệt hết, hắn coi như mang theo vài trăm người về, cũng khó tạo dựng lại, chỉ là kéo dài hơi tàn." Mặc dù Thiên Nhã mong muốn bắt sống được Lý Quân Hạo hơn bất kỳ ai khác, bây giờ Lý Quân Hạo chạy thoát, đương nhiên cũng mười phần không an lòng, nhưng là nàng cũng không đành lòng để đệ đệ bị phạt đánh một trăm quân côn. Thân thể mà yếu một chút là sẽ bị đánh chết, cũng may Độc Cô Thành võ cường tráng, mặc dù một trăm quân côn không chết, nhưng cũng sẽ nằm trên giường ít nhất mười ngày nửa tháng .
"Đúng vậy a, đại tướng quân, đây không thể chỉ trách thiếu tướng quân, là mạt tướng giám sát vô phương." Lão tướng thân tín của Độc Cô Tấn, được phái phụ trợ Độc Cô Thành. Lúc ấy ông cũng cực lực khuyên can Độc Cô Thành, nhưng Độc Cô Thành vẫn khư khư cố chấp, mà dù sao Độc Cô Thành cũng là con trai độc nhất của đại tướng quân, ông đương nhiên muốn bảo vệ.
"Đại trượng phu ai làm nấy chịu, không cần nhiều lời, hành hình đi." Để Lý Quân Hạo phá được vòng vây, Độc Cô Thành cũng rất tự trách, đối với quân pháp phụ thân trách phạt, Độc Cô Thành không một chút oán giận.
"Còn không mau hành hình!" Độc Cô Tấn thúc giục nói, một chút thể diện cũng không để lại, ông trị quân rất nghiêm, thưởng phạt phân minh, cho dù là nhi tử cũng không có ý định bao che.
Thiên Nhã nhìn mông đệ đệ bị đánh cho be bét máu thịt, đành quay mặt nhìn đi chỗ khác.
Sau khi sắp xếp Tương Dương thành yên ổn xong, Độc Cô Tấn liền phái người tra tin tức về An Bình thành.
"An Bình thành bây giờ như thế nào rồi?" Độc Cô Tấn có chút vội vàng hỏi thám tử vừa trở về.
"Khởi bẩm đại tướng quân, Yến quân đánh hoài không xong, sau khi bị hao tổn gần một nửa tướng sĩ liền lui binh." Thám tử bẩm báo nói.
"Cửu Thành quả nhiên dũng cảm túc trí, nàng làm sao để giữ vững An Bình thành vậy?" Độc Cô Tấn tò mò hỏi.
Thám tử liền đem mọi chuyện ở bên trong An Bình thành hồi báo cho Độc Cô Tấn, sau khi nghe xong, Độc Cô Tấn liền cho tất cả lui xuống.
"Ba vạn nữ binh, việc làm này của Cửu Thành cũng không nhỏ, Thiên Nhã có biết không?" Độc Cô Tấn như có điều suy nghĩ hỏi Thiên Nhã.
"Con có biết nàng chiêu mộ một ít nữ tử khỏe mạnh để huấn luyện, nhưng không biết nàng huấn luyện nhiều như vậy." Thiên Nhã thành thật trả lời.
"Thiên Nhã, con có chắc là nàng chỉ là mệnh Hoàng hậu chứ không phải Nữ Đế chứ?" Độc Cô Tấn hỏi.
"Phụ thân, Cha không yên lòng về Cửu Thành sao?" Thiên Nhã không ngốc, đương nhiên hiểu được.
"Nàng là nữ tử có chí lớn, không phải tầm thường, ta chỉ sợ Độc Cô gia chúng ta không cách nào cải biến được vận mệnh, cùng bị giống như kiếp trước, chỉ là ở kiếp trước thì chúng ta là đầy tớ của Lý Quân Hạo, sang kiếp này lại trở thành đầy tớ cho Tiêu Cửu Thành. Phụ thân chỉ hi vọng Tiêu Cửu Thành có thể thiện đãi các con." Độc Cô Tấn đương nhiên có chút ít lo lắng, Tiêu Cửu Thành đã vượt qua mình.
"Sẽ không đâu, Cửu Thành là người một nhà của chúng ta." Thiên Nhã kiên định nói.
Độc Cô Tấn nhìn Thiên Nhã, ông nghĩ về kiếp trước Thiên Nhã tin tưởng Lý Quân Hạo chắc cũng là như vậy. Ít ra ở hiện tại, Độc Cô gia cùng Tiêu Cửu Thành vẫn là đang ở trên một cái thuyền, muốn đề phòng Tiêu Cửu Thành thì cũng phải chờ lấy được thiên hạ rồi tính sau.
——
Tác giả có lời muốn nói:
Độc Cô Tấn: Con dâu quá lợi hại, nữ nhi cùng nhi tử đều thua xa, tiền đồ đáng lo.
Tiêu Cửu Thành: Nữ Đế a, cũng được a, có thể để Thiên Nhã làm hoàng hậu.
Thiên Nhã: Các ngươi đừng có đổi kịch bản lung tung có được hay không?