Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 162




"Vương gia, Độc Cô Tấn đã xuất hai mười vạn quân tiến về Tương Dương, các thành của Độc Cô gia lúc này đang bỏ trống, đây chính là thời cơ dành cho Vương gia." Đây hiển nhiên là thuyết khách của Lý Quân Hạo phái tới thuyết phục Yến Vương đánh thành của Độc Cô gia, trước khi Lý Quân Hạo đi đánh Tương Dương đã chuẩn bị sẵn.

"Hai mươi vạn quân của Độc Cô gia vây chết tám vạn chủ lực của Ngô Quân các ngươi, chủ lực Ngô Quân nếu bị Độc Cô gia tiêu diệt, Ngô Vương chắc chắn sẽ không gượng dậy nổi, tại sao ta lại phải cứu Ngô Vương chứ?" Yến Vương nhíu mày hỏi ngược lại, mặc dù hắn đang suy nghĩ có thể nhân cơ hội này, nhưng ở trước mặt sứ thần của Ngô Vương, Yến Vương không muốn biểu lộ ra.

"Độc Cô gia có tinh binh hãn tướng, Độc Cô Tấn lại giỏi dụng binh, lại có dự trữ lượng lương thực cực lớn, nếu thành Tương Dương bị Độc Cô gia chiếm được, đến lúc đó sợ rằng Vương gia có lợi hại hơn nữa cũng không phải là đối thủ của Độc Cô Tấn, thiên hạ này rất nhanh không phải của họ Lý, mà là của Độc Cô gia." Sứ thần Ngô Vương cố gắng phân tích nói.
Việc này Yến Vương đương nhiên cũng biết rõ, nếu hắn muốn đoạt được thiên hạ thì Độc Cô gia mới là chướng ngại vật lớn nhất, Độc Cô gia có đại quân hùng mạnh làm cho hắn kiêng kỵ. Độc Cô gia còn có lượng lương thực cực lớn cũng làm cho hắn thèm nhỏ dãi, hiện giờ Độc Cô Tấn xuất quân chủ lực đi vây Lý Quân Hạo, đúng là thời cơ tốt nhất, nhưng hắn vẫn có chút cố kỵ.

"Ngươi nói nghe dễ dàng, bản vương nếu đi vây công thành của Độc Cô Tấn, nếu đánh lâu không xong, Độc Cô Tấn điều binh trở về kịp thì ta há có quả ngon để ăn? Lúc đó sợ là ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo." Đây là chuyện mà Yến Vương do dự.

"Vậy cho nên Ngô Vương muốn cùng Yến Vương kết minh. Độc Cô Tấn xuất binh hai mươi vạn quân đi đánh Tương Dương, quân trong thành còn lại không đủ mười vạn, thậm chí ngay cả tướng lĩnh giỏi đều không có để lại, chỉ có mỗi con dâu ở lại thủ thành, một nữ lưu tuổi quá trẻ thì có thể thủ thành cái gì chứ? Chỉ cần Vương gia nhanh chóng xuất binh, nhanh chóng lấy được chín thành trì của Độc Cô gia, Độc Cô Tấn nếu như có điều binh trở về thì cũng không làm được gì nữa. Độc Cô Tấn một khi đã mất đi thành chính, nhất định trọng thương sĩ khí. Tám vạn quân tinh nhuệ của Ngô Vương nhân đó giải vây, liền cũng sẽ thừa thắng xông lên đánh Độc Cô quân. Cùng với quân của Vương gia giáp công vây quét Độc Cô quân, đến lúc đó, Vương gia chẳng những có được chín thành của Độc Cô gia, cũng lấy được lượng lương thực khổng lồ, Ngô Vương nguyện ý xưng thần." Sức thần Ngô Vương nói.
Yến Vương nghe vậy quả nhiên động tâm, Độc Cô gia là một khối xương khó gặm, nếu nhân cơ hội lần này giải quyết được Độc Cô Tấn, cũng có thể nhất tuyệt vĩnh hoạn.

"Ngươi có chắc là Độc Cô Tấn sẽ điều binh trở về cứu viện không?" Yến Vương nhíu mày hỏi.

"Thành chính của Độc Cô gia đối với Độc Cô Tấn rất quan trọng, làm gì cũng không thể để chín thành trì mất đi, tất nhiên sẽ điều binh trở về. Mà nếu Độc Cô Tấn không điều binh trở về, mặc dù tám vạn Ngô Quân không phải là đối thủ của Độc Cô quân, nhưng để cầm chân một đoạn thời gian cũng tuyệt đối không có vấn đề, như vậy Vương gia có đủ thời gian lấy được chín thành trì của Độc Cô gia, đối với Vương gia mà nói đều là trăm lợi mà không có một hại."

"Được, vậy bản vương đồng ý xuất binh." Yến Vương cũng cảm thấy nên đánh cược một lần xem sao.


Lúc Độc Cô Tấn vừa mới chuẩn bị vây công Ngô Quân thì nhận được tin từ thám tử cấp báo, Yến Vương xuất mười mấy vạn quân bao vây An Bình thành. An Bình thành là một trong chín thành trì dễ đánh nhất của Độc Cô gia, tường thành đang xây còn chưa xong, Yến Vương chọn tòa thành này là chuyện hiển nhiên không khó đoán.

"Phụ thân, bây giờ chúng ta tiếp tục đánh hay là điều binh trở về?" Độc Cô Thành hỏi.

"Nếu không thì con điều mười vạn quân trở về giải vây." Độc Cô Thiên Nhã đề nghị, nàng không nỡ từ bỏ Tương Dương, nhưng cũng không thể ngồi nhìn các thành ở nhà bị bao vây.

Độc Cô Tấn sắc mặt trầm xuống, ngày đó ông dự định điều mười lăm vạn quân tiến đánh Ngô Quân, nhưng Tiêu Cửu Thành lại đề nghị ông đem hai mươi vạn quân. Như vậy mới có thể dụ địch xâm nhập, cũng chính Tiêu Cửu Thành cố ý để ông mang đi lượng lớn quân đội, coi như cố ý tạo cơ hội cho Yến Vương đến công thành. Ý đồ của Tiêu Cửu Thành rất rõ ràng, dụ Yến Vương đến công thành, mục đích làm hao tổn binh lực của Yến Vương.
Điều binh trở về hay không, Độc Cô Tấn cũng lâm vào thế do dự, nếu như không điều binh trở về, lỡ như Tiêu Cửu Thành thủ không được, thì hậu quả khó mà lường, giờ phút này, trong chín thành còn không đủ mười vạn quân, tinh binh hãn tướng cũng đều bị mình mang đi hơn phân nửa. Nếu như điều binh trở về, một là từ bỏ lấy Tương Dương, hai là để Thiên Nhã mang một nửa quân trở về cứu viện, nhưng phân lực quân đội cũng có phần rất nguy hiểm.

Lúc cùng Lý Quân Hạo giao tranh, Độc Cô Tấn phát hiện Lý Quân Hạo xác thực có tài quân sự thiên phú, ở tình trạng thế lực cách xa như vậy, nhưng biểu hiện mười phần cứng cỏi. Xem ra ở kiếp trước như Thiên Nhã kể, Lý Quân Hạo đoạt được thiên hạ có lẽ cũng không hoàn toàn là nhờ Độc Cô gia cùng Hộ quốc công phủ trợ lực. Khi biết Lý Quân Hạo thật sự có tài cầm quân, Độc Cô Tấn lại càng không muốn để cho Lý Quân Hạo có thể chạy thoát, nhất định phải làm cho Lý Quân Hạo mọc cánh cũng khó thoát.
"Không, một quân cũng không điều về, chúng ta tiếp tục vây công Lý Quân Hạo, phải thật nhanh lấy được Tương Dương thành." Độc Cô Tấn quyết đoán nói. Ông lựa chọn tin tưởng ở năng lực của Tiêu Cửu Thành, ông tin tưởng Tiêu Cửu Thành có thể giữ vững các thành. Tiêu Cửu Thành đã nghĩ ra cách chủ động dụ địch xâm nhập, tất nhiên là đã có sự chuẩn bị.

"Cửu Thành có thể giữ vững không?" Thiên Nhã lo lắng hỏi.

"Dựa theo năng lực, có thể thủ mấy tháng không có vấn đề, đợi sau khi chúng ta lấy được Tương Dương, sẽ điều binh trở về, hẳn là sẽ kịp." Độc Cô Tấn hồi đáp.

"Vậy chúng ta chỉ có thể mau chóng diệt Lý Quân Hạo." Độc Cô Thành nói, việc này hiển nhiên ba người Độc Cô gia đã ngầm hiểu.

Lý Quân Hạo không ngờ khi chín thành trì của Độc Cô gia đều bị Yến Vương bao vây, vậy mà Độc Cô Tấn cũng không điều binh trở về, thậm chí ngay cả một binh một tốt cũng đều không nhúc nhích. Độc Cô gia luôn vượt qua dự liệu của hắn, hắn luôn cảm thấy Độc Cô gia đối với hắn có một sự cừu hận không giống bình thường, vĩnh viễn vượt qua việc đoạt một nữ nhân mà mang tới cừu hận. Độc Cô gia không động binh, làm cho hắn nhiều lần tính sai phản ứng của Độc Cô gia. Bây giờ Độc Cô Tấn mang hai mươi vạn quân chủ lực tiếp tục vây khốn lấy mình, Lý Quân Hạo biết mình lần này là lành ít dữ nhiều. Tám vạn quân chủ lực đã hao tổn hơn phân nửa, phần còn lại hiển nhiên cũng không giữ được, vì bảo trụ mạng của mình, việc Lý Quân Hạo có thể làm bây giờ chính là đem binh lực còn lại tập trung lại yểm hộ mình phá vòng vây.


Quân giữ thành của chín thành trì Độc Cô gia bất quá chỉ còn bảy tám vạn, bình quân mỗi tòa thành cũng chỉ có mấy ngàn người, cho dù trước đây Tiêu Cửu Thành đã điều từ mỗi thành một ngàn quân đến An Bình thành thì quân chính quy coi giữ An Bình thành cũng bất quá một vạn năm ngàn người.

Quân của Yến Vương mang tới vừa vặn gấp mười lần quân coi giữ An Bình thành. Công thành không phải một chuyện dễ dàng, nhưng Yến Vương có đầy đủ binh lực, đối với Tiêu Cửu Thành mà nói thì đây không phải là chuyện an toàn. Chỉ là đối với thế cục như vậy nhưng Tiêu Cửu Thành chẳng những không lo sợ, lại mười phần bình tĩnh.

Tô Thanh Trầm rất hiếu kì, Tiêu Cửu Thành đang có át chủ bài gì, nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành chắc chắn đã có sự chuẩn bị. Nói đến, nàng ở cùng Tiêu Cửu Thành cũng đã nhiều ngày, bắt đầu giúp cho Tiêu Cửu Thành, lúc đầu trong lòng luôn có mấy phần không tình nguyện, thời gian dần trôi qua, tựa như liền ngầm thừa nhận quan hệ chủ tớ, bởi vì Tiêu Cửu Thành là người mà nàng lần đầu tiên bội phục.
Tiêu Cửu Thành nghĩ, nếu như Độc Cô gia lấy được Tương Dương, đồng thời làm trọng thương Yến Vương, vậy thì Độc Cô gia liền chiếm được ưu thế mà ông trời ưu ái. Mặc dù có phần nhất định phải mạo hiểm, nhưng cái gọi là nguy cơ, nguy liền là cơ.



Tác giả có lời muốn nói: Một chương nho nhỏ, bỏ cả một đêm. Quả nhiên phim kịch tính khó tả hơn phim tình cảm…