Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 116




"Ta đã là thê tử của Thiên Nhã, cũng là người của Độc Cô gia, ta cùng Độc Cô gia có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, nếu Thiên Nhã đã nói vậy, ta sẽ thay Thiên Nhã bảo vệ Độc Cô gia cẩn thận." Tiêu Cửu Thành nhẹ nói, những lời ủy thác này, nàng cũng đã từng nói cùng Độc Cô Tấn, bây giờ Thiên Nhã nói, là tràn đầy chân tình thực lòng.

"Ngươi hãy hứa với ta, cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, đều sẽ thay ta thủ hộ Độc Cô gia." Thiên Nhã dị thường nghiêm túc nói với Tiêu Cửu Thành.

Tiêu Cửu Thành thấy dáng vẻ Thiên Nhã như thế, nội tâm bỗng động đậy, nàng biết Thiên Nhã quan tâm đến Độc Cô gia, như thế tựa hồ cũng là hợp tình lý, nàng nghĩ nguyên nhân đại khái là bởi vì Thiên Nhã vì sự bất lực của mình mà đem hi vọng ký thác lên người mình, nên cũng không có suy nghĩ gì nhiều.
"Ta hứa với ngươi." Tiêu Cửu Thành cũng dị thường nghiêm túc gật đầu, chuyện Thiên Nhã làm không được, chính mình sẽ cố gắng giúp nàng.

Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành gật đầu, trong lòng liền giống tảng đá lớn chậm rãi buông xuống đất, cảm thấy hơi yên tâm, liền đem Tiêu Cửu Thành ôm chặt vào trong ngực, nàng cảm thấy ngày đó may mắn, nàng đoạt từ trong tay Lý Quân Hạo đem Tiêu Cửu Thành cưới về, nàng có loại dự cảm, chuyển biến vận mệnh mình cùng Độc Cô gia, đều liên hệ đến Tiêu Cửu Thành.

Tiêu Cửu Thành cảm giác được Thiên Nhã ôm mình rất chặt, cảm thấy được Thiên Nhã ỷ lại, việc này khiến Tiêu Cửu Thành cảm thấy rất vui, nàng thích cảm giác Thiên Nhã ỷ lại mình.

Xem bói toán xong thì trời không còn sớm nữa, Tiêu Cửu Thành cùng Thiên Nhã đi qua chính viện để dùng bữa tối.
Hai người đang lúc tình ý ngọt ngào thân thiết, muốn giấu đều giấu không được, Độc Cô Tấn nhìn thấy nữ nhi cùng con dâu thân mật dị thường, liền biết hai người họ đã làm lành rồi, thấy trong mắt nữ nhi ngọt ngào, cảm giác yên tâm.

Độc Cô Thành hướng tỷ tỷ hắn và Tiêu Cửu Thành nháy nháy mắt, liền bị Thiên Nhã gõ đầu.

Ngày hôm sau, lúc Tiêu Cửu Thành đang chải tóc cho Thiên Nhã, Cẩm Nhi đi vào.

"Tiểu thư, Tiêu phủ đưa tin qua nhắn là đại tiểu thư đã trở về phủ." Cẩm Nhi nhận được tin từ Tiêu phủ truyền đến, lập tức đi vào bẩm báo với Tiêu Cửu Thành.

"Tỷ tỷ đã về nhà rồi?" Tiêu Cửu Thành có chút hưng phấn hỏi, từ khi mình xuất giá đến nay đã ba năm chưa gặp lại đại tỷ, năm ngoái tỷ phu Lý Thao chết vì bệnh, mặc dù nàng thường xuyên viết thư cho tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ hồi âm, chung quy giả như không có việc gì, tỷ tỷ và tỷ phu phu thê tình thâm, tổn thương kia nhất định là thật lâu mới bình phục.
Thiên Nhã nghe được Tiêu Cảnh Tịch trở về Tiêu phủ, liền biết chuyện, năm ngoái Lý Thao chết bệnh, năm nay hộ quốc công phủ bức Tiêu Cảnh Tịch gả cho người kế thừa tước vị là Lý Tu, Tiêu Cảnh Tịch không chịu, liền trở về nhà mẹ đẻ, đại khái là ngay lúc này.

"Đại tiểu thư đêm qua vừa về đến Tiêu gia, phu nhân biết tiểu thư cùng đại tiểu thư tỷ muội tình thâm, liền lập tức cho truyền tin đến Độc Cô gia." Cẩm Nhi bẩm báo nói.

"Ngươi sai người mang tin hồi phủ nói, lát ta dùng xong bữa sáng sẽ trở về." Tiêu Cửu Thành phân phó cho Cẩm Nhi.

"Nô tỳ ra ngoài chuyển lời." Cẩm Nhi lập tức ra ngoài truyền lời.

"Không phải là đại thọ của lão thái quân, cũng không phải đại thọ của phụ thân cùng mẫu thân, đại tỷ làm sao lại đột nhiên trở về nhà?" Tiêu Cửu Thành rất cao hứng, nhưng lại cảm thấy tỷ tỷ trở về có chút kỳ lạ.
"Ngươi về nhà ngoại một chuyến chẳng phải sẽ biết sao, chút nữa ta sẽ nói với phụ thân để ta cùng ngươi về nhà ngoại ở mấy ngày, miễn cho ngươi khỏi chạy tới chạy lui." Thiên Nhã tư thái nghiễm nhiên như phu quân.

"Thiên Nhã là tốt nhất." Tiêu Cửu Thành ôm lấy cổ Thiên Nhã, nàng biết Thiên Nhã mở miệng thì không còn gì tốt hơn. Từ Độc Cô phủ đến Tiêu phủ đi bộ không đến hai khắc, nếu ban ngày về nhà bên đó, ban đêm không trở lại Độc Cô gia, thì có chút không hợp quy củ, bây giờ Thiên Nhã vì mình mở miệng, vấn đề liền không lớn, mà Thiên Nhã lại còn nguyện ý theo mình về, không còn chuyện gì tốt hơn, dù sao nàng cùng Thiên Nhã đang lúc tình nồng, nàng nhớ đại tỷ, nhưng cũng không nỡ rời Thiên Nhã.

Sau khi Tiêu Cửu Thành thay trang phục cho mình và Thiên Nhã xong, Thiên Nhã liền đi xin phép Độc Cô Tấn. Độc Cô Tấn từ trước đến nay vốn không quá nặng quy củ, đương nhiên đồng ý cho nữ nhi theo con dâu cùng nhau về nhà ngoại. Chỉ giao phó nhắc Tiêu phủ không nên đem chuyện Thiên Nhã không ở đạo quán truyền ra bên ngoài, bất quá Độc Cô Tấn lại cảm thấy vấn đề này cũng không lớn, triều đình cũng không thể bởi vì mình thương yêu nữ nhi muốn nữ nhi ở lại nhà, trái với pháp luật kỷ cương triều đình cùng mình đối nghịch, dù sao khoảng thời gian thiên hạ đại loạn mà Thiên Nhã nói tới cũng chỉ hơn hai năm nữa. Hiện tại cùng hai năm trước lại có khác biệt, ông mới từ Tây Bắc thắng trận trở về, sức chiến đấu quân đội, cùng uy danh đang như mặt trời ban trưa, lúc này nếu triều đình vạch mặt, ngược lại có lợi cho mình.
Tiêu Cửu Thành cùng Thiên Nhã ngồi chung kiệu trở về, người của Tiêu gia đột nhiên nhìn thấy Thiên Nhã vẫn là hơi kinh ngạc một phen, nhưng Tiêu Truyền cùng Tiêu phu nhân đều không ngốc, lập tức dặn dò hạ nhân, không nên đem chuyện nhìn thấy Thiên Nhã nói lung tung.

"Mẹ, tỷ tỷ làm sao lại đột nhiên trở về nhà?" Tiêu Cửu Thành hỏi mẫu thân.

"Aiz, thật là một đoạn nghiệt duyên!" Tiêu phu nhân lắc đầu thán.

"Đến cùng là chuyện gì vậy?" Tiêu Cửu Thành hỏi, lúc này chuyện tân hộ quốc công muốn cưới chị dâu còn chưa truyền ra ngoài, cho nên Tiêu Cửu Thành cũng chưa biết.

"Hộ quốc công này cũng đầy chuyện bực mình, tỷ phu ngươi chết bệnh, về tình về lý, hộ quốc công tước vị hẳn là nên để Nghiêu nhi kế thừa, hộ quốc công phu nhân lại không phải là người hiểu chuyện, nàng thiên vị tiểu nhi tử Lý Tu, nên thượng tấu triều đình, muốn để Lý Tu kế thừa tước vị, triều đình vậy mà cũng đồng ý. Tỷ tỷ ngươi cô nhi quả mẫu, bị cướp mất tước vị đã là đáng thương, tỷ ngươi từ trước đến nay cũng không phải là người hay tranh giành, coi như bỏ qua, ai biết, vậy mà Lý Tu thật là khinh người quá đáng, đưa ra ý định muốn cưới tỷ tỷ ngươi. Tiểu thúc tử muốn cưới tẩu tử, thực sự hoang đường, chuyện này mà truyền ra thì không phải hủy thanh danh tỷ tỷ ngươi sao? Chuyện hoang đường này, tỷ tỷ ngươi đương nhiên không chịu, ai ngờ hộ quốc công phu nhân chẳng những không dạy dỗ con trai mình, vậy mà cũng giúp Lý Tu tới khuyên tỷ tỷ ngươi. Tỷ tỷ ngươi bị bức không còn cách nào, hộ quốc công phủ không ở nổi nữa, nên không thể không về nhà ngoại che chở. Lý Tu cũng đi theo nói, tỷ tỷ ngươi là đã gả vào hộ quốc công phủ, sinh tử đều là người của hộ quốc công, xử trí như thế nào, hẳn là từ hộ quốc công phủ xử trí, thật sự khinh người quá đáng…" Tiêu phu nhân là càng nói càng tức, đại nữ nhi nhà nàng là người nhu thuận nhất, ai biết vậy mà mệnh khổ nhất, nguyên bản không quan tâm lắm tới tiểu nữ nhi, thì lại được Độc Cô gia đãi ngộ, nghĩ đến, Tiêu phu nhân cảm thấy quả nhiên thế sự khó liệu.
"Vậy ý của cha thì sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi.

"Cha ngươi chờ ngươi trở về, cũng là vì việc này. Tiêu gia chúng ta từ trước đến nay chú trọng danh tiết, không sợ cường quyền, mặc dù tỷ tỷ ngươi đã gả vào hộ quốc công phủ, nhưng nàng đến cùng vẫn là nữ nhi Tiêu gia, nên muốn để Độc Cô gia cùng ra mặt tấu lên Thánh thượng…" Tiêu phu nhân nói.

Tiêu Cửu Thành nghe xong liền hiểu, phụ thân sẽ ủng hộ quyết định của tỷ tỷ, thứ nhất là vì thanh danh Tiêu gia, thứ hai đau lòng tỷ tỷ, nhưng lấy thực lực của Tiêu gia đối kháng hộ quốc công phủ hiển nhiên là không đủ sức, nên muốn kéo thêm Độc Cô gia, liền có thể cân bằng.

"Thiên Nhã cảm thấy như thế nào?" Trên đường đi đến hậu viện của đại tỷ, Tiêu Cửu Thành hỏi Thiên Nhã.

"Ta cảm thấy đại tỷ ngươi gả cho Lý Tu cũng tốt." Chí ít ở kiếp trước, Tiêu Cảnh Tịch sau khi gả cho Lý Tu thì cuộc sống về sau vô cùng tốt.
"Làm sao biết được?" Tiêu Cửu Thành có chút hiếu kỳ về ý nghĩ của Thiên Nhã.

"Ngươi xem, Lý Tu ngay cả thanh danh cũng không cần, nhất định đòi phải cưới tỷ tỷ ngươi, có thể thấy được là rất yêu tỷ tỷ ngươi. Hắn yêu tỷ tỷ ngươi như thế, tất nhiên ngày sau có thể thiện đãi nàng. Lý Tu muốn cưới tỷ ngươi như vậy, tỷ ngươi nếu là nguyện ý gả, có thể cùng Lý Tu ra điều kiện, tỉ như ngày sau cháu trai ngươi là Lý Nghiêu sẽ kế thừa tước vị, tỷ tỷ ngươi nếu tái giá cũng gả không được đến nam tử thân phận bậc này, nếu ở lại nhà ngoại, lâu dài cũng sẽ bị người ta đàm tiếu, dù sao nhà của ngươi cùng nhà của ta khác nhau." Thiên Nhã càng nghĩ, cũng chỉ nghĩ đến hai điểm tốt này, còn lại là chuyện muốn kết vây cánh với hộ quốc công phủ sau này, nàng không nói ra.
"Thiên Nhã nói không sai, nhưng mà tỷ tỷ phải thích hắn mới được, nếu không thích hắn, có nhiều chỗ tốt cũng đều uổng công." Tiêu Cửu Thành nói, bất quá Thiên Nhã cùng mình nghĩ giống nhau. Tiêu Cửu Thành không nói với Thiên Nhã là tư tâm mình, nàng cũng hi vọng tỷ tỷ lấy Lý Tu. Độc Cô gia muốn tranh đoạt thiên hạ, hộ quốc công phủ nếu có thể lôi kéo, liền như hổ thêm cánh. Nhưng Tiêu Cửu Thành cảm thấy tâm tư mình như vậy là đang dụng mưu trên người thân, tỷ tỷ là người mình thương yêu nhất, tựa hồ không tốt lắm. Nhưng nếu Thiên Nhã so với tỷ tỷ, trong nội tâm nàng bản năng vẫn là có khuynh hướng chọn Thiên Nhã, mà tỷ tỷ gả cho Lý Tu, quả thật là chuyện tốt nhiều hơn xấu. Tiêu Cửu Thành cũng không muốn để Thiên Nhã biết mình có ý nghĩ này, cho dù đều là vì Thiên Nhã.
"Trước hết đi hỏi ý tỷ tỷ ngươi xem." Thiên Nhã nói, nàng nhớ ở kiếp trước, người thúc đẩy việc này cũng là Tiêu Cửu Thành, cho nên Lý Tu thiếu Tiêu Cửu Thành một phần ân tình, ngày sau Tiêu Cửu Thành lên nhϊếp chính, địa vị vững chắc như núi, cũng không thể bỏ qua công lao của Lý Tu, kiếp này cũng phải như thế mới được.

"Thiên Nhã, ngươi ở một mình một lát, ta cùng tỷ tỷ nói chuyện riêng một chút được chứ?" Lúc đi đến trước cổng hậu viện Tiêu Cảnh Tịch, Tiêu Cửu nhẹ giọng dỗ dành Thiên Nhã. Thiên Nhã một mình tại Tiêu gia chắc chắn sẽ buồn chán, nhưng nàng cùng tỷ tỷ nói chuyện, Thiên Nhã ở đây sẽ không tiện, chỉ có thể hảo hảo dỗ dành Thiên Nhã.

"Được, hai tỷ muội các ngươi hảo hảo trò chuyện, ta sẽ chờ ở bên ngoài." Thiên Nhã vui vẻ đồng ý.
"Ừa, nếu buồn chán, có thể để Cẩm Nhi dẫn ngươi qua hậu viện của ta, bên đó có sách có thể xem, ta lát nữa sẽ đi tìm ngươi." Tiêu Cửu Thành không yên lòng dặn dò.

"Ta không phải là tiểu hài tử, ngươi đi nhanh đi." Thiên Nhã thúc giục nói.

"Được." Tiêu Cửu Thành cười với Thiên Nhã, xong mới đi vào hậu viện của Tiêu Cảnh Tịch.

"Tỷ tỷ" Tiêu Cửu Thành đi vào sân liền thấy tỷ tỷ nàng đang đứng ngẩn người dưới hoa hải đường, tỷ tỷ gầy đi rất nhiều, tựa như một trận gió đều có thể thổi bay, Tiêu Cửu Thành không nhịn được nhẹ nhàng kêu.

Tiêu Cảnh Tịch xoay người nhìn lại, nhìn thấy đã tiểu muội nay đã trưởng thành duyên dáng yêu kiều, dung mạo, tư thái, so với ba năm trước đây càng thêm kinh diễm, nữ tử trong thiên hạ đều không thể cùng muội muội so sánh, tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào.
"Cửu Thành" Tiêu Cảnh Tịch mừng rỡ kêu lên, đã lâu không gặp, hai tỷ muội liền ôm chầm lấy nhau.

"Cửu Thành lớn lên là một nữ tử tuyệt thế khuynh Thành, tỷ tỷ cảm thấy rất vui". Tiêu Cảnh Tịch vui đến phát khóc nói.

"Tỷ tỷ vẫn tốt chứ?" Tiêu Cửu Thành có chút đau lòng hỏi, nàng biết tỷ tỷ sống cũng không tốt lắm.

"Rất tốt." Tiêu Cảnh Tịch nhớ đến phu quân đã mất, nghĩ đến Lý Tu từng bước bức ép, thần sắc hiện lên một tia ảm đạm.

"Tỷ tỷ gạt người, tỷ tỷ gầy đi nhiều như vậy, mẫu thân đã kể với muội." Tiêu Cửu Thành nhẹ nói.

"Ta làm cho cha mẹ thêm phiền, cũng làm cho Cửu Thành thêm phiền." Nếu không phải là không có biện pháp, nàng cũng sẽ không về nhà để phụ mẫu muội muội vì mình lo lắng.

"Tỷ tỷ không muốn gả cho Lý Tu sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
"Đương nhiên, hắn là đệ đệ của phu quân, ta là tẩu tử của hắn, sao có thể gả cho hắn được!" Tiêu Cảnh Tịch quả quyết nói.

"Nếu tỷ tỷ không muốn gả cho Lý Tu, muội quả quyết sẽ không để cho tỷ tỷ ủy khuất, chỉ là tỷ tỷ có bỏ được Nghiêu nhi?" Tiêu Cửu Thành hỏi, nếu tỷ tỷ muốn rời khỏi hộ quốc công phủ, chỉ có thể bỏ lại Lý Nghiêu, nhưng nàng cảm thấy tỷ tỷ bây giờ chỉ còn duy nhất Nghiêu nhi là thân sinh cốt nhục, khẳng định là không bỏ được.

"Nghiêu nhi là dòng dõi Lý gia, tỷ tỷ nếu không muốn gả Lý Tu, chỉ có thể nói Lý gia cho tỷ trở về nhà, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không để cho tỷ tỷ mang Nghiêu nhi đi, tỷ tỷ có nghĩ đến chưa?" Tiêu Cửu Thành không thể không đem quan hệ lợi hại phân tích cho Tiêu Cảnh Tịch nghe.

"Ta cũng không muốn rời khỏi hộ quốc công phủ, chỉ là không muốn gả cho Lý Tu mà thôi…" Tiêu Cảnh Tịch nghe xong, sắc mặt trắng nhợt nói, kỳ thật cái này nàng cũng hiểu.
"Nếu Tiêu gia cùng Độc Cô gia ra mặt, tất nhiên kết quả sẽ là như vậy." Đến lúc đó tỷ tỷ liền không có đường lui, tỷ tỷ đối với hộ quốc công phủ còn tình cảm, đại khái cũng không nguyện ý mạnh tay, chẳng tốt cho ai cả.

"Chẳng lẽ ngay cả Cửu Thành cũng không có cách nào sao?" Chẳng lẽ Cửu Thành thông tuệ nhất cũng không thể nghĩ giúp mình một biện pháp nào tốt hơn sao?

"Thật ra muội cảm thấy nếu tỷ tỷ có một chút cảm tình với Lý Tu, thì việc hôn sự này đối với tỷ tỷ chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu." Tiêu Cửu Thành nói.

——

Tác giả có lời muốn nói: Ta phát hiện, ta đăng quá muộn, bình luận đều ít đi. .