"Cửu Thành, sao muội cũng nói như vậy chứ? Tỷ phu muội vừa mất không bao lâu, hắn liền muốn cưới ta, ta cùng hắn là chị dâu và em chồng, là hoang đường cỡ nào, nếu truyền ra sẽ bị thế nhân chê cười!" Tiêu Cảnh Tịch có chút xấu hổ nói, nàng không nghĩ tới muội muội cũng nói như vậy.
"Tỷ tỷ quan trọng thế nhân nghĩ gì sao? Trong các liệt phụ sống cả đời thờ trinh tiết chẳng lẽ các nàng thật lòng muốn như vậy sao? Muội cảm thấy mình sống tốt mới là thật. Lý Tu không quan tâm thể diện của hộ quốc công phủ muốn cưới tỷ, tất nhiên là rất yêu tỷ tỷ, nữ tử lấy chồng, có bao nhiêu người có được lưỡng tình tương duyệt, đều là theo lệnh phụ mẫu, hứa hôn từ trước. Đối với nữ tử mà nói, có thể được phu quân yêu coi như là tốt. Tỷ phu bệnh qua đời, tỷ tỷ bây giờ quan trọng nhất tất nhiên là Nghiêu nhi, chẳng lẽ Nghiêu nhi bị tước đoạt tước vị thế tử mà cam lòng sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại.
Tiêu Cảnh Tịch kinh ngạc nhìn muội muội của mình, trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy Cửu Thành rất lạ lẫm.
"Đối với nữ tử, danh tiết chẳng lẽ không phải là quan trọng nhất sao?" Chí ít phụ thân đã dạy cho tỷ muội các nàng từ nhỏ là như thế.
"Vì sao nữ tử lại thủ thân vì nam tử, trong khi nam tử lại tam thê tứ thϊếp, vợ chết tái giá, không ai nói gì, vì sao nữ tử lại không được? Với muội mà nói, danh tiết như vậy không cần, nếu là muội, nếu cần thanh danh, sẽ không phải vì thủ trinh cho nam tử, mà là phải giống nam tử, công tại thiên thu, lưu danh bách thế mới có ý nghĩa." Tiêu Cửu Thành nói, tỷ tỷ cũng là nữ tử thông tuệ, chỉ cần gieo chút mầm ý nghĩ sẽ thông suốt.
"Cửu Thành từ nhỏ đã không phải là nữ tử tầm thường, trượng phu chí khí bậc này, tỷ tỷ cảm thấy không bằng." Tiêu Cảnh Tịch nhẹ nhàng thở dài nói, nàng chỉ là nữ tử bình thường mà thôi.
"Tỷ tỷ coi như không vì mình, thì cũng nên vì Nghiêu nhi mà cân nhắc, tỷ tỷ chẳng lẽ không muốn đoạt lại tước vị nguyên bản thuộc về Nghiêu nhi sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi, tỷ tỷ nàng cũng không phải khuê nữ tầm thường, nhất định có thể sẽ cân nhắc. Lại nói, đối với tình mẫu tử. người làm mẹ tất nhiên sẽ luôn vì con của mình.
"Nói dễ như vậy sao?" Tiêu Cảnh Tịch yếu ớt thở dài nói.
"Đây chính là cơ hội, Lý Tu giờ phút này bức ép tỷ tỷ, trái lại, tỷ tỷ cũng có thể đối với tình cảm của hắn mà đặt điều kiện, nếu muốn tỷ lấy hắn, đương nhiên điều kiện là hắn phải lập Nghiêu nhi làm thế tử, nếu như hắn đồng ý làm như vậy, cũng chứng minh hắn đối với tỷ tỷ là thật lòng, tỷ tỷ nghĩ sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
Tiêu Cảnh Tịch nghe vậy rơi vào trầm tư, Lý Tu tốt với nàng, nàng há lại không biết sao, ngày ấy nàng gả vào hộ quốc công phủ, Lý Tu liền đối với mình kính trọng có thừa, ở hộ quốc công phủ còn giúp đỡ nàng rất nhiều. Khi đó nàng cũng không biết Lý Tu có tình cảm như vậy với mình, trong lòng còn có chút cảm kích, cho đến sau khi phu quân mất mấy tháng, Lý Tu mới thổ lộ ra, làm cho trong lòng nàng kinh hãi, bản năng liền trốn tránh Lý Tu. Dù sao phu quân vừa mất, nàng còn đang thương tâm chưa dứt, Lý Tu liền như vậy, nàng làm sao có thể tiếp nhận tình ý của Lý Tu, lại thêm nàng cùng Lý Tu là quan hệ thúc tẩu, nên càng là kháng cự.
Tựa như Cửu Thành nói, nàng hiện tại quan tâm nhất chính là Nghiêu nhi, nàng không mất con mình, mà lại có thể vì Nghiêu nhi đoạt lại tước vị, cái này khiến Tiêu Cảnh Tịch có chút động tâm, là nghĩ đến vong phu, nghĩ đến danh tiết của mình, Tiêu Cảnh Tịch lại lâm vào hoàn cảnh xoắn xuýt.
"Tỷ tỷ không cần xoắn xuýt như thế, muội chỉ là phân tích lợi và hại cho tỷ tỷ, về phần quyết định như thế nào, chờ muội gặp Lý Tu đã, muốn làm tỷ phu của muội, tất nhiên muội phải gặp qua mới được." Tiêu Cửu Thành biết tỷ tỷ nhất thời chưa có biện pháp, bất quá thấy tỷ tỷ dao động, liền biết tỷ tỷ có lẽ là không ghét Lý Tu.
"Tỷ tỷ, tỷ phu tất nhiên là đi không yên lòng, tất nhiên cũng hi vọng có người có thể thay huynh ấy chiếu cố cho mẹ con của tỷ, cho nên tỷ phu sẽ không trách tỷ đâu." Tiêu Cửu Thành nói với Tiêu Cảnh Tịch, tỷ tỷ gả cho Lý Thao thân thể như cái ấm sắc thuốc, đã nỗ lực nhiều lắm, tỷ tỷ nên được phu quân yêu thương, chứ không phải thỉnh thoảng nửa đêm mớm thuốc đập lưng cho phu quân.
"Cửu Thành, muội không hiểu." Tiêu Cảnh Tịch thở dài nói.
"Ai nói muội không hiểu chứ?!" Nghĩ đến Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành vẫn là bất giác mỉm cười.
Tiêu Cảnh Tịch lúc này mới phát hiện xuân ý trên mặt muội muội, trên thân lộ ra mị thái đặc hữu cùng trạng thái của nữ tử đang yêu, rõ ràng là đã có người trong lòng. Tiêu Cảnh Tịch hiểu muội muội rất rõ, muội muội tâm chí rất cao, người bình thường căn bản không thể lọt vào mắt xanh của nàng, Độc Cô Thành có thể vào trong mắt Cửu Thành là khả năng quá nhỏ, nếu làm cho Cửu Thành yêu, thì là ai đây? Nếu như không phải Độc Cô Thành, muội muội chẳng phải đã nɠɵạı ŧìиɦ? Việc này so với mình cùng Lý Tu còn nghiêm trọng hơn nhiều.
"Muội có người yêu rồi sao?" Tiêu Cảnh Tịch thăm dò hỏi.
"Dạ!" Tiêu Cửu Thành gật đầu thừa nhận.
"Là Độc Cô Thành sao?" Tiêu Cảnh Tịch thận trọng hỏi.
"Không phải" Tiêu Cửu Thành không có chút chần chờ phủ định.
Tâm Tiêu Cảnh Tịch lập tức liền khẩn trương, nữ tử nɠɵạı ŧìиɦ, Độc Cô gia không phải dễ đối phó, nếu xảy ra chuyện, đó chính là trời sập, tuyệt đối khó mà kết thúc yên lành. Lần này Tiêu Cảnh Tịch lo lắng cho chuyện của Tiêu Cửu Thành còn hơn chuyện của mình.
"Cửu Thành, muội luôn thông minh, việc này sao lại hồ đồ như vậy, muội có biết…" Tiêu Cảnh Tịch nóng lòng nói.
"Nhìn tỷ tỷ kìa, sợ đến mặt mũi trắng bệch rồi". Tiêu Cửu Thành đương nhiên biết tỷ tỷ đang lo lắng cái gì, bất quá trong lòng có chút cảm động, tỷ tỷ quả nhiên vẫn là yêu thương quan tâm mình như khi còn bé.
Tiêu Cảnh Tịch thấy Tiêu Cửu Thành ung dung như vậy liền lo lắng, sợ muội muội thông minh một đời hồ đồ một phút.
"Tỷ tỷ đừng lo, muội muội của tỷ làm chuyện gì lúc nào mà không suy nghĩ chứ?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi ngược lại.
Tiêu Cảnh Tịch là quan tâm đến loạn, nghe muội muội nhắc nhở mình, mới thấy cũng đúng, muội muội luôn luôn thông minh, không có khả năng làm chuyện hồ đồ lớn như vậy. Cửu Thành nếu như có yêu người khác, chắc chắn sẽ không cùng người ta cẩu thả, tình cảm tất nhiên là để ở trong lòng, người khác há lại sẽ biết được!
"Ta biết muội luôn có chừng mực, nếu như muội yêu thích người kia, cũng đừng làm rối tung lên." Tiêu Cảnh Tịch dị thường trịnh trọng khuyên nhủ Tiêu Cửu Thành.
"Tỷ tỷ không hiếu kỳ muốn biết người muội yêu là ai chăng?" Tiêu Cửu Thành lại hỏi.
"Là ai? Ta biết người đó sao?" Tiêu Cảnh Tịch đương nhiên là hiếu kỳ, nàng đã nghe phụ thân kể, Cửu Thành hai năm qua thay mặt Độc Cô Tấn quản lý chín thành trì, cũng mở rộng quan hệ xã giao với rất nhiều người, chắc có thể nam tử tài tuấn nào đó đã lọt vào mắt của nàng.
"Tỷ tỷ biết, hôm nay người đó còn theo muội về Tiêu gia." Tiêu Cửu Thành hồi đáp.
Tiêu Cảnh Tịch nghe vậy thì nhíu mày, có thể dẫn về nhà, chẳng lẽ là hạ nhân, nếu vậy thì tầm mắt Cửu Thành thật là quá nhỏ bé, thật không có phân tấc, nhưng nàng làm sao tin muội muội của nàng sẽ như thế được.
"Người muội yêu chính là Thiên Nhã." Nếu người có thể cùng mình chia sẻ bí mật, Tiêu Cửu Thành nhất định là đại tỷ của mình.
Tiêu Cảnh Tịch nghe vậy, trợn mắt há miệng nhìn Tiêu Cửu Thành, thật lâu không phản ứng.
"Nàng cùng muội đều là nữ tử…" Tiêu Cảnh Tịch qua hồi lâu mới bình tĩnh lại, đây là kết quả nàng tuyệt đối không ngờ tới.
"Muội cũng chưa từng nói với tỷ tỷ một bí mật, đó chính là muội từ nhỏ đã yêu thích nữ tử." Tiêu Cửu Thành vừa cười vừa nói.
Tiêu Cảnh Tịch nghe xong, nội tâm lại chấn động, bất quá so với vừa rồi, đã xem như tốt hơn nhiều, nàng nhớ lại khi Cửu Thành còn bé, Cửu Thành rất dính mình, chơi với bạn bè đồng lứa, cũng chỉ thích chơi cùng nữ hài, là rất nhiều nữ tử cũng như thế, dù sao sau bảy tuổi, nam nữ không được chơi chung. Bất quá Cửu Thành từ nhỏ đều không muốn hạ nhân thϊếp thân hầu hạ, đều là tự mình làm, khi đó chỉ nghĩ nàng là bệnh thích sạch sẽ, bây giờ xem ra lại là dấu hiệu này. Nếu suy nghĩ tỉ mỉ, lại không cảm thấy phi thường ngoài ý muốn.
"Vậy ngày đó, muội đồng ý gả vào Độc Cô gia, là bởi vì Độc Cô Thiên Nhã?" Tiêu Cảnh Tịch hỏi.
"Ừm, bất quá khi đó, muội còn không biết mình đã yêu Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành không có chút nào giấu diếm thật lòng nói.
"Vậy Thiên Nhã có biết không?" Độc Cô Thiên Nhã là chị chồng của Tiêu Cửu Thành, lại đều là nữ tử, bây giờ nghĩ đến, Tiêu Cảnh Tịch lại cảm thấy mình với Lý Tu như vậy, cũng chưa bằng tình cảnh của Cửu Thành và Độc Cô Thiên Nhã. Nàng cùng Cửu Thành, tại sao lại đều lâm vào tình cảnh này?
"Hai ngày trước, muội và nàng vừa mới định tình." Tiêu Cửu Thành nói, xuân ý trên mặt càng nhiều thêm.
——
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Cảnh Tịch: Thật là rối a, mình còn chưa xong, bây giờ lại thêm muội muội.