Ngày kế tiếp, Cẩm Nhi liền phát hiện tiểu thư nhà nàng cùng Độc Cô gia đại tiểu thư lại hòa thuận, mỗi lần hai người chiến tranh lạnh xong, tựa như tình cảm lại càng thêm thân mật, hai người quá mức dính nhau, nàng cùng Đình nhi đều cảm thấy đứng ở trong phòng sẽ làm ảnh hưởng hai chủ tử cho nên rất tự giác lui ra ngoài cửa.
"Quả đào này thật là ngọt, Thiên Nhã ăn thử một miếng xem." Tiêu Cửu Thành cầm quả đào mật mình mới cắn một miếng đưa tới bên miệng Thiên Nhã.
"Ngươi đã cắn rồi" Thiên Nhã ghét bỏ nói, ở kiếp trước và cả kiếp này nàng đều chưa từng ăn đồ ăn của người khác đã nếm cắn qua, cảm giác có chút khó chịu.
"Thiên Nhã chẳng lẽ chưa từng nghe qua chuyện tích xưa Vệ Linh Công và Di Tử Hà sao." Tiêu Cửu Thành kỳ thật cũng chỉ là nhất thời nói đến, thấy Thiên Nhã như vậy mới nhanh trí tìm lí lẽ biện hộ.
"Vậy ngươi có biết kết cục của Di Tử Hà, sau này hắn tuổi già xấu đi, đắc tội Vệ Linh Công, Vệ Linh Công nói, hắn đã đem quả đào đã ăn thừa cho hắn" Thiên Nhã nhịn không được phỉ nhổ nói.
"Phốc, Thiên Nhã thật là không hiểu phong tình mà." Tiêu Cửu Thành không khỏi cười lắc đầu nói, bất quá cũng trách cái tích xưa này không tốt.
"Chẳng phải ngươi cho là ta đọc sách ít hơn ngươi cho nên tính lừa ta sao." Thiên Nhã mấy phần đắc ý nói, nàng cũng đọc không ít sách, chỉ là không xem nhiều như Tiêu Cửu Thành, nhưng cũng không có xem lung tung như Tiêu Cửu Thành, và không có trí nhớ nhiều như Tiêu Cửu Thành.
"Vậy ngươi đến cùng là ăn hay không đây?" Tiêu Cửu Thành hỏi, rất có bộ dáng muốn gây sự.
Thiên Nhã ngẫm lại, nàng cùng Tiêu Cửu Thành đều đã hôn nhau, thậm chí mọi thứ đều thân mật, bây giờ lại ngại nước bọt của Tiêu Tiêu Cửu Thành giống như đã quá muộn, nên Thiên Nhã miễn cưỡng cắn một miếng đào, mọng nước, thực sự rất ngọt.
Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã ngoan ngoãn ăn quả đào, chờ nàng ăn xong, liền sát người tới hôn lên môi Thiên Nhã, nụ hôn triền miên cuồng nhiệt, hoàn toàn không thèm để ý Đình nhi cùng Cẩm Nhi đang ở ngay cửa, chỉ cần quay nhìn vô trong phòng liền có thể nhìn thấy.
"Ta không có lừa ngươi phải không, rất ngọt đúng không, thứ tốt nhất ta đều muốn chia sẻ cùng Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành hôn Thiên Nhã xong, nghiêm túc chân thành nói.
Thiên Nhã cảm thấy những hành động này quá thân mật, hẳn là nên ở trong khuê phòng, đóng cửa mới có thể làm, mặc dù Đình nhi cùng Cẩm Nhi đã đứng ngoài cửa, nhưng Thiên Nhã vẫn là cảm thấy quá mức càn rỡ.
"Sau này ban ngày không cho phép làm vậy!" Thiên Nhã vừa thẹn lại giận nói.
"Thiên Nhã lại thẹn thùng? Nào có phu quân nào lại thẹn thùng như thế đâu?" Tiêu Cửu Thành cười trêu chọc nói, nàng biết Thiên Nhã muốn làm phu quân, nhưng nàng lại cảm thấy Thiên Nhã ngoại trừ thể lực tốt thì nào có chút nào giống phu quân đâu?
"Tiêu Cửu Thành, ngươi lại ban ngày ban mặt nói những lời không đứng đắn, ta sẽ không để ý tới ngươi!" Thiên Nhã cảm thấy, Tiêu Cửu Thành ở trước mặt mình, không cái gì mà không nói được, rõ ràng nhìn nhã nhặn như vậy mà.
"Được, được rồi, đều nghe Thiên Nhã, không nói, đóng cửa, chỉ nói ở trên giường thôi." Tiêu Cửu Thành nghĩ thầm, Thiên Nhã quả nhiên càng thích hợp làm nương tử, để cho mình dỗ dành.
Thiên Nhã nghe cảm thấy hơi là lạ, không để ý tới Tiêu Cửu Thành, nàng đứng dậy đi qua phòng Tiêu Cửu Thành lấy mấy sách xuân cung đồ còn lại để xem, nàng muốn xem kỹ để ngày sau hảo hảo giáo huấn Tiêu Cửu Thành ở trên giường, tất nhiên muốn làm cho nàng không xuống giường được. Đương nhiên, nội tâm bây giờ của nàng đối với mấy sách xuân cung đồ còn rất hiếu kỳ, dù sao tình tiết mới lạ, phối hợp họa kỹ cao siêu, ngoại trừ vẫn làm cho người ta thẹn thùng nhưng vẫn vẽ thật đẹp mắt.
Tiêu Cửu Thành cũng đi theo bên cạnh Thiên Nhã, thấy Thiên Nhã cầm lấy sách xuân cung đồ, không khỏi nở nụ cười, nàng nghĩ Thiên Nhã nhất định là ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, nên mới chủ động học tập như thế.
Tiêu Cửu Thành sớm đem mấy sách xuân cung đồ này xem qua không biết bao nhiêu lần, nên nàng cầm lấy sách huyền học để xem.
"Ngươi xem huyền học, vậy thì đã từng xem qua cho bản thân mình chưa?" Thiên Nhã thấy trên bàn của Tiêu Cửu Thành có vài sách về huyền học, liền có chút tò mò hỏi.
"Chưa, ta muốn đợi Thiên Nhã trở về mới xem, hay là hôm nay có thể xem cho Thiên Nhã một quẻ." Tiêu Cửu Thành cũng đã nghiên cứu huyền học gần ba năm , vẫn luôn chưa từng xem số mạng cho mình cùng Thiên Nhã, giờ phút này, nàng đột nhiên muốn biết tương lai của mình và Thiên Nhã, có cảm giác mãnh liệt muốn biết.
"Không cần tính cho ta, ngươi tính toán thiên hạ này khí số lúc nào mới có thể tận đi." Thiên Nhã quan tâm nhất vẫn là thiên hạ thời cuộc.
"Cũng được, tính xem thiên hạ trước, rồi lại tính vận thế Thiên Nhã và ta." Thế là Tiêu Cửu Thành bắt đầu lên quẻ.
"Bản triều đến năm Thủy Đức, là hai năm sau, sẽ có lửa đến khắc, thủy hỏa tương khắc, thiên hạ bắt đầu loạn." Tiêu Cửu Thành xem rất lâu, sau đó mới kết luận.
Thiên Nhã nghe xong, sắc mặt trầm xuống, kiếp trước là bốn năm sau thiên hạ mới bắt đầu loạn, không biết nguyên nhân gì, giống như có chuyện gì đó làm cho thời gian đi trước hai năm, cho nên thiên hạ đại loạn cũng sẽ đi trước thời gian hai năm sao? Hai năm, nói dài kỳ thật không dài, không thể chuẩn bị cho tốt mới được.
"Được rồi, bây giờ tính cho Thiên Nhã." Kỳ thật Tiêu Cửu Thành coi xong quẻ vừa rồi, liền cảm thấy tựa như hao hết phần lớn năng lượng, có chút mệt, nhưng nàng nhịn không được muốn biết vận mệnh Thiên Nhã ngày sau.
"Không cần, ngươi tính cho ngươi đi." Chuyện thiên hạ đại loạn, Tiêu Cửu Thành đã đoán được, nàng không biết mệnh mình sẽ tính được mấy phần. Kỳ thật Thiên Nhã đối với vận mệnh về sau của mình, nửa muốn biết, nửa lại sợ, mà lại nàng không rõ công lực của Tiêu Cửu Thành có thể hay không nhìn ra kiếp trước của mình, nghĩ đến lại cảm thấy lo lắng bất an.
"Không, ta xem cho Thiên Nhã trước đã, rồi sẽ xem cho ta." Tiêu Cửu Thành cố chấp nói, liền bắt đầu lên quẻ cho Thiên Nhã.
Nhưng lúc Tiêu Cửu Thành xem cho Thiên Nhã, Thiên Nhã cũng là trời sinh quý minh, cao quý, thế nhưng lại không tính được vận trình sau ba mươi hai tuổi, cái này khiến sắc mặt Tiêu Cửu Thành cũng trầm xuống. Thế là Tiêu Cửu Thành lại xem đi xem lại nhiều lần, là kết quả cũng như nhau, Tiêu Cửu Thành không hiểu, cho là mình học nghệ chưa tinh thông, Thiên Nhã ba mươi hai tuổi xảy ra chuyện gì?. Nghĩ đến, nội tâm Tiêu Cửu Thành có chút bất an.
"Ngươi xem được cái gì rồi?" Thiên Nhã thấy sắc mặt Tiêu Cửu Thành trầm xuống liền xoắn xuýt, mở miệng hỏi.
"Ta chỉ tính được mệnh Thiên Nhã đến ba mươi hai tuổi, trước ba mươi hai tuổi, rất quyền quý, dưới một người trên vạn người, nhưng mà mệnh sau ba mươi hai tuổi, lại không xem được, xem ra ta vẫn là học chưa tinh thông." Tiêu Cửu Thành lắc đầu nói.
Thiên Nhã nghe vậy, sắc mặt biến hóa, trong lòng kinh hãi, ba mươi bốn tuổi đúng là mình ở kiếp trước tận, kiếp này Tiêu Cửu Thành chỉ xem được đến ba mươi hai tuổi, hết thảy đều trước thời gian hai năm, điều này có ý vị gì, Thiên Nhã không dám suy nghĩ nhiều.
Tiêu Cửu Thành xem không được vận mệnh Thiên Nhã sau ba mươi hai tuổi, có chút không cam tâm, liền lên một quẻ cho mình. Mệnh có quý phu, cũng có quý tử, mình trúng đích vượng phu vượng tử, phu cùng tử đều cao quý, thì ra mình quả thật là Đế hậu chi mệnh, tuổi thọ tám mươi, cả đời vinh hoa phú quý hưởng không hết. Tính được mình quý mệnh như vậy, Tiêu Cửu Thành cũng không cảm thấy vui vẻ, trong lòng lại vẫn một mực đang nhớ tới mệnh Thiên Nhã sau ba mươi hai tuổi, nếu như nói tuổi thọ Thiên Nhã không đến ba mươi hai tuổi, Mệnh Bàn cũng hẳn là sẽ nói rõ chuẩn xác, tựa như mình tuổi thọ đến tám mươi mà kết thúc, Mệnh Bàn Thiên Nhã lại không có nói rõ. Tiêu Cửu Thành đối với huyền học đều là tự học nên đối với sự lĩnh ngộ của mình, bây giờ nảy sinh nghi vấn, lại không có người để nàng đi hỏi.
"Mệnh của ngươi như thế nào?" Thiên Nhã quan tâm đến vận mệnh của Tiêu Cửu Thành hơn, không biết vận mệnh Tiêu Cửu Thành có bị cải biến vì mình không.
"Ta là Đế hậu chi mệnh, tuổi thọ tám mươi, cả đời vinh hoa phú quý, hưởng không hết." Tiêu Cửu Thành hồi đáp.
Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành nói như vậy, lập tức thở dài một hơi, cũng may mệnh của Tiêu Cửu Thành không có bị thay đổi, chỉ cần mệnh Tiêu Cửu Thành không đổi, liền tốt, Tiêu Cửu Thành ở kiếp trước là một nữ nhân tốt số, kiếp này cũng như vậy. Còn mình, có phải hay không sẽ mất lúc ba mươi hai tuổi tử, Thiên Nhã cũng không quá để ý, dù sao Thiên Nhã cảm thấy từ nàng sống lại một đời này, đều đã là hướng lên trời trộm được thời gian.
"Vậy là tốt rồi." Thiên Nhã vừa cười vừa nói.
"Không được, ta sẽ xem lại cho ngươi một quẻ nữa." Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã cười đến bình tĩnh như vậy, lại cảm thấy bất an, lại vì Thiên Nhã tái khởi quẻ, nhưng giờ phút này nàng lại phát hiện mình cảm thấy chóng mặt cực kỳ, không cách nào tập trung được lực chú ý, nàng biết, mình đã tính ba quẻ, đều là quẻ lớn, hao tổn nhiều nguyên khí, đã không thể tái khởi quẻ.
"Ngươi làm sao vậy?" Thiên Nhã rõ ràng cảm giác sắc mặt Tiêu Cửu Thành tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ, tựa như sắp hôn mê, Thiên Nhã nhánh chóng ôm lấy thân thể Tiêu Cửu Thành, mười phần khẩn trương hỏi.
"Không có gì, chỉ là hơi choáng váng, ngươi để ta dựa một chút là được." Tiêu Cửu Thành đem đầu gối lên vai Thiên Nhã, nhẹ nói, nàng biết hôm nay đã không thể tái khởi quẻ được.
"Tiết lộ thiên cơ, hẳn là không tốt, sau này không cho phép xem nữa, những sách này cũng không cho phép xem." Thiên Nhã đã từng nghe tới thuyết pháp này, bây giờ thấy Tiêu Cửu Thành bị như thế, liền không cho phép Tiêu Cửu Thành xem nữa, nàng đem những sách kia ném ra ngoài cửa sổ.
"Thiên Nhã không cần khẩn trương như vậy, ta dù sao cũng là Đế hậu chi mệnh, chỉ là mấy quẻ, sao lại có thể tổn thương được?" Tiêu Cửu Thành xem thường nói.
"Dù sao không cho phép lên quẻ, là không cho phép, nếu như ta còn nhìn thấy ngươi lại xem những sách này, ta sẽ giận." Thiên Nhã chỉ cảm thấy, những việc này mơ hồ sự, vẫn là ít tính vi diệu.
"Được, đều nghe Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã chỉ là lo lắng cho mình, bất quá, nàng dự định hai mặt, mặc dù miệng đáp ứng Thiên Nhã, trong lòng lại nghĩ, sau này lại vụиɠ ŧяộʍ lên quẻ cho Thiên Nhã, nàng chưa có tính ra mệnh Thiên Nhã về sau, trong nội tâm nàng liền khúc mắc.
"Cửu Thành, ngươi so với ta và Độc Cô Thành đều thông minh hơn, thậm chí không thua gì phụ thân, Độc Cô gia ngày sau, đều sẽ dựa vào mưu đồ của ngươi, sau này bất luận như thế nào, ngươi hãy vì ta mà bảo vệ Độc Cô gia được chứ?" Thiên Nhã ôm Tiêu Cửu Thành nhẹ giọng hỏi, nếu như một ngày kia mình không thể thủ hộ Độc Cô gia, nàng hi vọng Tiêu Cửu Thành vì mình thủ hộ Độc Cô gia.
"Thiên Nhã không sao hết, có ta ở đây, ta làm sao lại để Thiên Nhã xảy ra chuyện được!" Tiêu Cửu Thành cho là Thiên Nhã cũng lo lắng về vận mệnh sau ba mươi hai tuổi của bản thân, nàng ôm chặt lấy Thiên Nhã, thề son sắt, mình làm sao lại để Thiên Nhã xảy ra chuyện đây!
"Ta không thèm để ý bản thân ta, nhưng ta để ý Độc Cô gia, ngươi nhất định phải thay ta chiếu cố tốt Độc Cô gia trên dưới lớn nhỏ." Thiên Nhã chỉ có mong được Tiêu Cửu Thành hứa hẹn, mới có thể yên tâm.
——
Tác giả có lời muốn nói:
Ân, bắt đầu kịch bản. Phòng trộm chương, mua sắm suất điều chỉnh đến đến 70%. .