Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 109




"Thiên Nhã, một lát nữa tắm chung được không?" Tiêu Cửu Thành sắp xếp xong giá sách của mình liền quay qua hỏi Thiên Nhã.

"Không được" Thiên Nhã hơi đỏ mặt, quả quyết cự tuyệt.

Tiêu Cửu Thành vốn cũng không hi vọng, bất quá thuận miệng đùa giỡn Thiên Nhã một chút, Thiên Nhã cự tuyệt nàng, nàng liền sai Cẩm Nhi cho người chuẩn bị nước nóng.

Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành muốn đi tắm, liền chuẩn bị về phòng của mình, nhưng khi vừa quay người, Tiêu Cửu Thành liền đưa một quyển sách cho nàng.

"Thiên Nhã xem đi, nhất định sẽ không cảm thấy nhàm chán, chắc chắn không phải như xuân cung đồ bình thường, ta cam đoan." Tiêu Cửu Thành nói.

Nói thật, Thiên Nhã nội tâm rất hiếu kì, nàng thật muốn biết, Tiêu Cửu Thành xem những sách này đều là nội dung gì, nhưng là nàng chẳng có ý xem loại sách đó, vừa định đem sách trả lại, liền nghe Tiêu Cửu Thành khích nàng.
"Thiên Nhã chẳng lẽ không dám? Hay là Thiên Nhã hai năm làm tướng quân chẳng những không có dũng khí hơn, mà ngược lại e ngại còn hơn các tiểu thư quan văn?" Tiêu Cửu Thành cố ý nói như vậy.

"Ai sợ chứ?" Thiên Nhã cầm lấy sách Tiêu Cửu Thành nhét tới, đúng là mình vừa rồi xem qua quyển «Chưởng thượng minh châu» kia, mặc dù nàng biết Tiêu Cửu Thành khiêu khích nàng, nhưng ngẫm lại cũng đúng, nàng đường đường là một vị tướng quân, làm sao có thể chỉ vì mấy cuốn sách xuân cung đồ mà bị Tiêu Cửu Thành đùa giỡn đến đỏ bừng cả khuôn mặt đây?

"Vậy trước tiên đem mấy cuốn sách kia của ta xem hết đi rồi nói". Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã nhận sách, không khỏi mỉm cười nói, chờ Thiên Nhã xem hết mấy sách xuân cung đồ này thì Thiên Nhã đối với chuyện nữ nữ liền rõ như lòng bàn tay. Tiêu Cửu Thành rất chờ mong, Thiên Nhã sau khi xem hết xem hết tất cả sách xuân cung đồ xong thì không biết sẽ như thế nào?!.
Thiên Nhã không đáp, Tiêu Cửu Thành đang nghĩ gì, nàng đoán ra không khó, bất quá Tiêu Cửu Thành đã để ý như vậy, nàng ngược lại không chán ghét, cầm sách về phòng của mình.

Tiêu Cửu Thành sát vách tắm rửa, Thiên Nhã còn chưa muốn đi tắm, nàng muốn đợi dùng bữa tối xong, ra võ tràng luyện võ rồi về tắm rửa sau, nhưng lúc này thời gian còn chưa tới bữa, Thiên Nhã liền tiếp tục lật xem tiếp theo mấy trang vừa rồi của cuốn «Chưởng thượng minh châu». Thật ra ở kiếp trước Thiên Nhã cũng có xem qua xuân cung đồ, là nam nữ xuân cung đồ, cũng là lúc nàng xuất giá, ma ma trong phủ vụиɠ ŧяộʍ kín đáo đưa cho nàng. Nhưng lúc này nhìn một quyển xuân cung đồ trên tay này, Thiên Nhã cảm thấy xung kích còn hơn lúc ở kiếp trước, như Tiêu Cửu Thành nói, họa sĩ họa kỹ cao siêu, nhất là vẽ hình ảnh nữ tử, mười phần có hồn. Mặc dù rõ ràng là vẽ xuân cung đồ, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy thấp hèn, ngược lại có loại tuyệt mỹ không thể tả. Tựa như, nguyên bản kia là chuyện xấu hổ, lại bị họa sĩ vẽ ra cảm giác mỹ hảo, lại phối hợp văn tự miêu tả, chăm chút tình cùng sắc.
Thiên Nhã chưa hề xem qua xuân cung đồ sách dạng này, lại thêm nữ chính bên trong sách, Thiên Nhã bất tri bất giác liền liên tưởng đó là mình, cảm giác hài hòa, mê mẩn xem. Mặc dù Thiên Nhã trước đó đã từng xem qua xuân cung đồ sách Tiêu Cửu Thành trộm vẽ mình cùng nàng, nhưng là khi đó nội tâm của nàng rất bối rối, nên chỉ là nhìn liếc qua một chút, không giống bây giờ, xem thật cẩn thận lại nhập tâm. Như thế, tự nhiên rất dễ dàng bị hình tượng hoạt sắc xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, giống như Tiêu Cửu Thành năm đó lần đầu xem sách xuân cung đồ, quá mức kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhất là Thiên Nhã vừa trải qua đêm qua, thân thể có chút khô nóng, giữa hai chân bất giác thấm ướt.

Thiên Nhã cảm giác được thân thể của mình động tình, cảm thấy xấu hổ cực kì, tranh thủ thời gian buông xuống sách, lúc này mới phát hiện Tiêu Cửu Thành đã tắm xong chẳng biết từ lúc nào đang đứng dựa cửa mỉm cười gian nhìn mình. Thiên Nhã tựa như bị phát hiện ra bí mật, vốn là đang xấu hổ mặt đỏ bừng, lại càng đỏ hơn.
"Ngươi tắm xong lâu chưa?" Thiên Nhã đè xuống nội tâm xấu hổ ra vẻ bình tĩnh hỏi, nàng nghĩ mình có cái gì phải xấu hổ chứ, Tiêu Cửu Thành không phải cũng đã xem qua a?

"Cũng không lâu, bất quá thấy Thiên Nhã xem mê mẩn như thế, ta rất vui, Thiên Nhã thích nội dung trong trong sách đó a?" Tiêu Cửu Thành hỏi, nàng đã có chút gấp gáp mong chờ muốn cùng Thiên Nhã thảo luận nội dung trong đó.

"Ta không thích, ta cảm thấy quá hoa tâm, vốn nên toàn tâm toàn ý, ta không hiểu vì sao lại cùng nhiều nữ nhân như vậy dây dưa không rõ, xem thực sự không thích". Ban đầu trong «Chưởng thượng minh châu», nữ chính trong sách làm cho Thiên Nhã rất nhập tâm, nhưng người kia khi cùng người thứ hai phát sinh quan hệ, Thiên Nhã đã cảm thấy không giống mình, nàng mới không thích.

Tiêu Cửu Thành nghe Thiên Nhã nói như vậy, ý cười càng đậm, nàng cảm thấy mình yêu Thiên Nhã càng nhiều hơn.
"Người ta hỏi là các tư thế bên trong, Thiên Nhã có thích không?" Rõ ràng Thiên Nhã nói rất nghiêm túc, nhưng Tiêu Cửu Thành lại luôn có thể chững chạc đàng hoàng hỏi ra những câu không đứng đắn.

"Tiêu Cửu Thành, ngươi dù sao cũng là tiểu thư nhà quan văn, sao không thể nghiêm chỉnh một chút?" Thiên Nhã xấu hổ hỏi, nàng rõ ràng cảm thấy Tiêu Cửu Thành là đang muốn trêu mình làm vui.

"Đây là chuyện khuê phòng của chúng ta, ngoại nhân làm sao biết, che che giấu giấu làm gì cho mệt chứ!" Tiêu Cửu Thành từ nhỏ đã âm thầm có tính phóng khoáng không bị trói buộc, sau khi gả vào Độc Cô gia, không còn theo khuôn sáo quy củ của quan văn nhà mẹ ruột, nên nàng càng thêm buông thả thiên tính. Ở trước mặt người ngoài, Tiêu Cửu Thành luôn biểu hiện nhã nhặn, ưu nhã. Nàng chỉ cảm thấy chân chính buông lỏng, tín nhiệm trước mặt người yêu, nàng mới đem mặt nạ của mình lấy xuống, bộc lộ tính tình thật. Trên đời này, chỉ có hai người có thể để Tiêu Cửu Thành lộ ra tính tình thật của mình, một là đại tỷ của nàng, Tiêu Cảnh Tịch, người còn lại chính là Thiên Nhã.
"Đây mới là tính tình thật của ngươi sao?" Thiên Nhã hỏi, chẳng lẽ ở kiếp trước tính tình Tiêu Cửu Thành đều là giả bộ sao? Bất quá ngẫm lại, ở kiếp trước Tiêu Cửu Thành xác thực quá hoàn mỹ, tựa như người ta không thể tìm ra bất kỳ lỗi gì.

"Thiên Nhã cảm thấy như thế nào?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi ngược lại.

"Ta thấy hay là ngươi giả tạo một chút thì tốt hơn". Thiên Nhã cảm thấy ở trước mặt người ngoài, dịu dàng thanh tao lịch sự, văn nhã cao quý, nhìn Tiêu Cửu Thành như vậy làm cho nàng quen thuộc hơn, tính tình thật của Tiêu Cửu Thành thật sự là quá sắc quá phóng đãng!

"Thiên Nhã thích như thế sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi, thì ra Thiên Nhã thích dáng vẻ mình như, bất quá Tiêu Cửu Thành cũng không ngoài ý muốn, dù sao thì tất cả mọi người đều ưa thích mình như thế.
"Ừm" Thiên Nhã trả lời, nàng suy nghĩ một chút, vẫn là ưa thích Tiêu Cửu Thành ở kiếp trước tỉnh táo nội liễm trầm ổn, nhϊếp chính giang sơn, luôn bình tĩnh tự nhiên, dáng vẻ thanh tâm quả dục. Chỉ bất quá, Thiên Nhã không cách nào tưởng tượng nàng cùng Tiêu Cửu Thành kiếp trước ở chung, ngẫm lại đều cảm thấy, nàng với Tiêu Cửu Thành kiếp trước không có khả năng sống chung. Thiên Nhã lại cảm thấy mặc dù bây giờ Tiêu Cửu Thành háo sắc một chút, da mặt dày, tiểu tâm tư cũng nhiều một chút, nhưng tựa hồ cũng không có gì không tốt, chí ít cảm thấy Tiêu Cửu Thành yêu mình tình cảm vẫn là trực tiếp cuồng nhiệt.

"Vậy được, ta sẽ cố gắng làm vậy, bất quá ngẫu nhiên đối với Thiên Nhã vẫn không có khả năng khắc chế được bản tính". Thiên Nhã thích bộ dáng mình ở trước mặt người ngoài, vậy sau này mình tận khả năng giả tạo, nhưng sợ thường xuyên quá, đến lúc đó người không chịu được lại là Thiên Nhã, dù sao tính tình Thiên Nhã là thích hợp để người ta thương yêu dỗ dành.
"Ta không có yêu cầu ngươi phải làm như thế nào, ngươi thích như thế nào thì cứ làm vậy đi." Thiên Nhã hồi đáp, dù sao nếu như không phải là bản tính thật của Tiêu Cửu Thành, giả tạo cũng không có ý nghĩa gì, Thiên Nhã vẫn là thích người chân thực.

"Thiên Nhã thật tốt, để ta gọi Đình nhi chuẩn bị nước nóng cho Thiên Nhã tắm rửa, ta nghĩ Thiên Nhã xem xong xuân cung đồ sách hẳn là muốn đi tắm." Tiêu Cửu Thành mỉm cười nói với Thiên Nhã, hôm nay sau khi Thiên Nhã giữ nàng lại, nụ cười trên mặt Tiêu Cửu Thành đều chưa bao giờ tắt.

Thiên Nhã sắc mặt đang bình tĩnh lại đỏ lên, tựa như mình bị Tiêu Cửu Thành cởi tiết khố thấm ướt, nàng nghĩ Tiêu Cửu Thành có thể quan tâm an bài như thế, hiển nhiên cũng là bởi vì chính nàng là "người từng trải", từng có kinh nghiệm này.
Mặc dù Tiêu Cửu Thành an bài làm cho Thiên Nhã cảm thấy ngại ngùng, nhưng Thiên Nhã vẫn là tiếp nhận Tiêu Cửu Thành an bài, trước lúc đi tắm, nàng quyết định hôm nay không ra võ tràng luyện võ. Nàng mới từ Tây Bắc trở về, có thể nghỉ ngơi một hai ngày, đối với việc mình lười biếng, Thiên Nhã chỉ có thể như vậy tìm cho mình một cái cớ.

Ban đêm hôm ấy, Tiêu Cửu Thành vẫn là ngủ ở phòng Thiên Nhã, trước đây đều là Thiên Nhã lên ngủ trước, Tiêu Cửu Thành mới đi qua cùng ngủ, tối nay, Tiêu Cửu Thành sớm thoát áo ngoài, lên giường chờ Thiên Nhã.

Thiên Nhã lúc thoát áo ngoài, thấy Tiêu Cửu Thành nhìn trừng trừng lấy nàng, cặp mắt Tiêu Cửu Thành cực xinh đẹp, tựa hồ so với trước đây còn muốn câu người hơn, Thiên Nhã biết, có lẽ không phải do ánh mắt Tiêu Cửu Thành thay đổi, mà là lòng của mình đã khác. Thiên Nhã bị Tiêu Cửu Thành nhìn như vậy, thể xác tinh thần đều không thể bình tĩnh.
Tiêu Cửu Thành nhìn thấy Thiên Nhã tuyệt mỹ, cái gọi là ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, sau khi trải qua đêm qua, nội tâm Tiêu Cửu Thành lại nổi lên tâm tư khác, nàng nghĩ tình cảm mình đối với Thiên Nhã bây giờ đang lúc tình nồng mật ý, giờ phút này đầy trong đầu đều là những suy nghĩ kiều diễm.

Thiên Nhã cố ý xem nhẹ ánh mắt Tiêu Cửu Thành, ra vẻ bình tĩnh tự nhiên, nhưng trong nội tâm nàng sớm đã bị Tiêu Cửu Thành đảo loạn .

"Đừng thổi nến, ta còn chưa muốn ngủ, ta muốn nhìn Thiên Nhã, cùng Thiên Nhã trò chuyện một lát." Thiên Nhã đang chuẩn bị đi thổi tắt nến, bị Tiêu Cửu Thành gọi lại.

Thiên Nhã đành phải quay trở lại giường, sau đó nằm xuống bên cạnh Tiêu Cửu Thành. Nàng vừa nằm xuống, Tiêu Cửu Thành liền sát lại, thân thể mềm mại liền thϊếp trên người Thiên Nhã, xem qua xuân cung đồ, thân thể Thiên Nhã nhẹ nhàng cứng lại một chút.
Tiêu Cửu Thành không hề giống như trước là ngay lập tức sẽ ôm lấy Thiên Nhã. Tối nay, Tiêu Cửu Thành không có ôm lấy Thiên Nhã, mà là nắm chặt tay Thiên Nhã, ngón tay Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay Thiên Nhã, thưởng thức ngón tay Thiên Nhã.

Đã từng bị Tiêu Cửu Thành thưởng thức qua ngón tay của mình, khi đó Thiên Nhã cũng không biết hàm nghĩa trong đó, chỉ cảm thấy Tiêu Cửu Thành thực sự nhàm chán, ngón tay có gì vui, nhưng bây giờ, trải qua đêm qua, hôm nay lại coi xuân cung đồ, đã ẩn ẩn biết được mập mờ hàm nghĩa. Mà bây giờ, Tiêu Cửu Thành lần nữa vuốt ve tay mình, liền có loại câu dẫn cùng ý vị ám chỉ, làm cho nhịp tim Thiên Nhã không khỏi đập nhanh. Thiên Nhã bản năng nhìn về phía Tiêu Cửu Thành, ánh nến lay động quang ảnh trên nét mặt ôn nhu của Tiêu Cửu Thành, tựa hồ càng thêm nhu hòa mỹ lệ, ánh mắt kia càng giống rất nhiều sợi tơ, cuốn chặt lấy Thiên Nhã, làm sao cũng không tránh thoát, mà cũng không muốn tránh đi.
"Tay Thiên Nhã thật là đẹp, Thiên Nhã chỗ nào cũng đẹp, đều dễ nhìn." Tiêu Cửu Thành ca ngợi từ đáy lòng.

"Trong lòng bàn tay đều bị vết chai sạn, có gì đáng xem, tay của ngươi mới là dáng vẻ nữ tử nên có." Thiên Nhã cảm thấy mình tay đã sớm không giống tay nữ tử, nào có bàn tay nữ tử nào giống như mình, khổng vũ hữu lực, trong lòng bàn tay lại có nhiều vết chai sạn. Nếu như có thể lựa chọn, nàng thà rằng chọn đôi tay cầm bút như Tiêu Cửu Thành, mềm mại, thon dài, trắng nõn, tay Tiêu Cửu Thành mới là xinh đẹp, ngày sau có thể nắm lấy ngọc tỉ.

"Tay Thiên Nhã chính là cầm đao kiếm, rắn chắc hữu lực, tay của ta tuy nhìn đẹp, thanh tú nhưng lại không có khí lực, ta luôn hi vọng tay của ta giống như Thiên Nhã vậy, có lực hơn một chút mới tốt, mới có thể kéo dài hơn một chút…" Dạng này mới có thể để cho Thiên Nhã càng thêm thoải mái dễ chịu, cũng may tay mình lâu dài cầm bút, thường xuyên luyện chữ, thủ kình của nàng so với nữ tử bình thường vẫn là lớn hơn, nhưng cùng Thiên Nhã so sánh, liền yếu hơn rất nhiều.
Kể từ sau đêm qua, Thiên Nhã phát hiện, Tiêu Cửu Thành dăm ba câu đều có thể nói đến chuyện kia, mặc dù Tiêu Cửu Thành giờ phút này ngữ khí rất đứng đắn, nhưng là Thiên Nhã luôn cảm thấy lời nói của Tiêu Cửu Thành lại không có chút nào đứng đắn, mà ngón tay lại bị Tiêu Cửu Thành vô tình hay cố ý vuốt ve.

"Tiêu Cửu Thành…" Thiên Nhã cảm giác mình đặc biệt bị động, muốn ngăn cản Tiêu Cửu Thành.

Thiên Nhã còn chưa nói xong đã bị Tiêu Cửu Thành hôn lên môi, ngón tay từ trong lòng bàn tay Thiên Nhã giống cá chạch trượt ra, linh xảo hoạt động trên thân thể Thiên Nhã.

——

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Cửu Thành: Thiên Nhã, ám chỉ nhiều như vậy, ngươi là công đó a!

Thiên Nhã: Ta nói chưa công liền chưa công, hừ!

Tiêu Cửu Thành: Xác định là chưa công?

Thiên Nhã: Ân!

Tiêu Cửu Thành: Vậy ta công đây.