Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 108




Tiêu Cửu Thành đợi thật lâu cũng không thấy Thiên Nhã trả lời. Thiên Nhã lại yên lặng quay người rời đi, nếu như không trải qua kiếp trước, Thiên Nhã khẳng định sẽ không chút do dự mà chọn Tiêu Cửu Thành, nhưng mà đã trải qua kiếp trước, Thiên Nhã đối với tình cảm rất bất an, lại áy náy với Độc Cô Thành, làm cho Thiên Nhã bước đầu lựa chọn từ bỏ tình cảm trái ngược cùng Tiêu Cửu Thành.

Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã quay người rời đi, tim lập tức đau nhói, dị thường khó chịu, thử thách này vốn là sẽ có hai kết quả, nhận được kết quả thất vọng, Tiêu Cửu Thành phát hiện nội tâm đau cùng khó chịu còn hơn mình nghĩ. Ván này, mình thua cuộc rồi, bây giờ không muốn chuyển đi cũng phải chuyển, ngẫm lại Tiêu Cửu Thành liền yếu ớt thở dài một hơi, Tiêu Cửu Thành bình thường mưu tính đều thành công, xem ra duy chỉ có chữ tình là khó, bây giờ đều thua, chẳng những gây cho Thiên Nhã khó chịu không nói, mình bây giờ còn khó hơn. Nhưng mà giờ phút này tuy chưa dọn qua ở hậu viện Độc Cô Thành nhưng Tiêu Cửu Thành đã nghĩ tới chuyện chuyển về như thế nào rồi. Tiêu Cửu Thành ngược lại là phát hiện ra là chỉ cần da mặt dày, đến lúc đó lấy cớ chuyển về lại cũng không khó. Mặc dù nghĩ kỹ mình "mất bò mới lo làm chuồng", không đạt được đáp án mình muốn. Nàng thở dài nhìn theo hướng Thiên Nhã rời đi, mình quả nhiên là quá nóng vội rồi, Tiêu Cửu Thành cảm thấy mình đối với Thiên Nhã luôn luôn rối loạn tấc lòng.
Thiên Nhã trở lại phòng của mình, tâm tư rối loạn giống như đang trong chảo dầu sôi, không ngừng nổi bóng, sôi trào, khó chịu, Thiên Nhã không có cách nào đành mặc cho lòng của mình ngâm trong chảo dầu từng giờ từng phút nóng đến cháy đen, vẫn còn đang sôi trào. Vừa nghĩ tới Tiêu Cửu Thành muốn chuyển qua ở hậu viện Độc Cô Thành, nghĩ đến đệ đệ với Tiêu Cửu Thành thân mật, tâm Thiên Nhã liền tựa như muốn nổ tung, hình tượng kia Thiên Nhã căn bản là không có cách nào chịu đựng được.

Chẳng lẽ cả hai đời, nàng không có cách nào đạt được người mình yêu thích sao? Độc Cô Thành cũng không phải là nhất thiết cần Tiêu Cửu Thành, nam tử tam thê tứ thϊếp là chuyện thường, đến lúc đó đệ đệ nạp thêm thϊếp là được, mình một đời này có thể lại yêu thích lấy một người đã coi như là ngoài ý muốn, người này lại là Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã cảm thấy, ngoại trừ Tiêu Cửu Thành, nàng tuyệt đối không thể yêu bất kỳ người nào khác. Nàng sống lại một đời, chưa báo thù Lý Quân Hạo, Độc Cô gia tiền đồ chưa biết, mình chưa có cách tranh giành Trung Nguyên, vậy mà trái tim còn sa vào tình tình yêu yêu? Nếu như vậy, mình cùng ở kiếp trước lại có cái gì khác nhau đâu? Nghĩ vậy nàng liền không làm sao đem những việc này dứt bỏ như không có gì, coi như sống lại một đời, nàng vẫn là giống như ở kiếp trước, không có cách nào thoát khỏi những tình cảm dây dưa, Thiên Nhã cảm thấy ghét bỏ bản thân mình không có chí tiến thủ.
Hồi lâu sau, Tiêu Cửu Thành vẫn là sai Cẩm Nhi tiếp tục về phòng thu thập đồ đạc.

Cẩm Nhi đi vào liền nhìn thấy tiểu thư nhà mình cảm xúc uể oải, hiển nhiên là không muốn dọn qua hậu viện Độc Cô Thành, nàng không hiểu tiểu thư nhà nàng cùng Độc Cô gia đại tiểu thư đến cùng là thế nào, đêm qua rõ ràng còn thân mật, thậm chí còn làm chuyện phu thê, vậy mà hôm nay lại muốn dọn qua hậu viện Độc Cô Thành ở, thật sự là cực kì đột ngột.

"Tiểu thư nếu không muốn dọn qua hậu viện của công tử thì đại tiểu thư cũng nguyện ý để tiểu thư ở lại Thúy Lăng Uyển mà, sao tiểu thư  lại muốn chuyển đi?" Cẩm Nhi biết tiểu thư nhà nàng từ trước đến nay hầu như không hay tâm sự với mình, nhưng là vẫn không nhịn được hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

"Ngươi tiếp tục thu thập đi" Tiêu Cửu Thành thản nhiên nói.
Cẩm Nhi liền ngậm miệng lại, yên lặng tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Thu thập xong, đã là một canh giờ sau, Tiêu Cửu Thành liền đứng dậy đi qua gõ cửa phòng Thiên Nhã, sau đó liền nói.

"Cùng với ngươi sớm chiều ở chung nửa năm kia là thời gian ta vui vẻ nhất, là ký ức ta trân quý nhất, ta sẽ luôn giữ kỹ trong lòng. Bây giờ ta dọn qua hậu viện phu quân ở, ta sẽ cố gắng làm cho mình đi yêu thích phu quân, hầu hạ phu quân…" Tiêu Cửu Thành đứng ở trước cửa phòng Thiên Nhã nói, nàng biết Thiên Nhã bên trong chắc chắn nghe được, cho dù lúc nàng nói xong, cũng không thấy Thiên Nhã đáp lại. Rõ ràng chỉ là chuyển chỗ ở thôi mà, Tiêu Cửu Thành vẫn cảm giác mình giống như là trải qua một trận ly biệt, rất khó chịu, những lời kia trái lương tâm, thực sự nói không được nữa.

Thiên Nhã cách cánh cửa nghe trong lòng liền căng thẳng, nhớ lại khoảng thời gian cùng Tiêu Cửu Thành làm bạn, nghĩ đến kiếp trước hai năm làm quỷ hồn ở bên Tiêu Cửu Thành, nàng phát hiện lúc nàng an bình nhất chính là ở bên cạnh Tiêu Cửu Thành. Giờ này khắc này, Thiên Nhã mới phát hiện mình như thế ỷ lại cùng luyến tiếc sự ấm áp mà Tiêu Cửu Thành dành cho mình, nàng căn bản không nỡ đem Tiêu Cửu Thành cho người khác, cho dù là đệ đệ ruột thịt của mình, nàng vẫn không nỡ. Thiên Nhã biết, nàng thực chất bên trong vẫn là nàng của kiếp trước, sống lại một đời mà cũng không có tiến bộ bao nhiêu. Nhận rõ bản thân mình, nội tâm Thiên Nhã cuối cùng đành khuất phục trước khát vọng mãnh liệt, nàng cảm giác Tiêu Cửu Thành sắp sửa rời đi, tình thế cấp bách, liền mở cửa, bản năng muốn giữ Tiêu Cửu Thành lại.
Tiêu Cửu Thành không muốn lại bức ép Thiên Nhã, nàng biết Thiên Nhã hiện tại chắc chắn rất khó chịu, nàng rất muốn nói cho Thiên Nhã không cần xoắn xuýt như thế, phụ thân cùng đệ đệ của nàng đều đã ngầm cho phép, nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn kiềm chế lại. Nàng muốn nhẫn thêm một ngày, sau đó sẽ nói chân tướng cho Thiên Nhã biết, tốt hơn là so với hiện tại nói với Thiên Nhã, bây giờ mà nói cho Thiên Nhã biết sẽ chỉ chọc giận Thiên Nhã mà thôi, thế là sau khi cân nhắc, sẽ để cho Thiên Nhã xoắn xuýt khó chịu thêm một ngày nữa, nghĩ đến Tiêu Cửu Thành cảm thấy mình không nên vì tư tâm của mình mà để cho Thiên Nhã khổ sở, chính nàng rõ ràng so với ai khác đều hi vọng Thiên Nhã có thể yên lòng.

Tiêu Cửu Thành đâm lao phải theo lao, nội tâm có chút tự trách, lúc quay người muốn rời đi liền nghe được tiếng Thiên Nhã mở cửa, nàng dừng bước, quay người nhìn về phía Thiên Nhã, nội tâm có chút chấn động một cái, tâm đang chìm gần tới đáy nước lại nhảy lên, cảm giác chờ mong.
"Đêm qua rõ ràng đã phát sinh, nói là cái gì cũng chưa từng xảy ra thì lại là lừa mình dối người mà thôi, ngươi ở lại đi, ngày mai ta sẽ đi nói với Độc Cô Thành". Thiên Nhã đã muốn lưu lại Tiêu Cửu Thành, tính cách của nàng sẽ không muốn cùng Tiêu Cửu Thành lén lút, nàng sẽ phải đi nói cùng đệ đệ Độc Cô Thành để lấy Tiêu Cửu Thành.

Tiêu Cửu Thành nghe vậy mừng rỡ như điên, nhưng biểu hiện trên nét mặt chỉ là nhàn nhạt ấm áp ý cười, Thiên Nhã chính là Thiên Nhã, dám làm dám chịu, thẳng thắn cực kì, Tiêu Cửu Thành yêu tính tình Thiên Nhã như vậy, Tiêu Cửu Thành đã sớm biết, Thiên Nhã là dạng nữ tử nếu như thật yêu thích một người, thì sẽ là toàn tâm toàn ý.

Có lẽ là đã nói ra quyết định xong, tâm Thiên Nhã vừa rồi đang giống như chảo dầu sôi lập tức lắng đọng lại, nhất là nhìn thấy nét mặt tươi cười ấm áp của Tiêu Cửu Thành, rốt cục có chút hiểu được vì sao hôn quân không tiếc cả thiên hạ để nhận được một nụ cười của mỹ nhân. Giờ khắc này, nàng cũng cảm thấy đáng giá, cho dù nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành giống như là họa thủy.
"Thật xin lỗi, ta không nên ép ngươi như vậy, là ta nhịn không được". Tiêu Cửu Thành bước lại gần Thiên Nhã, đưa tay ôm lấy Thiên Nhã, áy náy nói.

Thiên Nhã lập tức hiểu ra Tiêu Cửu Thành là đang dụng tâm, Tiêu Cửu Thành không phải là thật muốn rời đi, chỉ là lấy lui làm tiến ép mình nhận rõ lòng mình, mặc dù cảm thấy Tiêu Cửu Thành luôn luôn có quá nhiều chiêu trò, nhưng Thiên Nhã vẫn là nhịn không được ôm lấy Tiêu Cửu Thành, nghe trên thân Tiêu Cửu Thành nhàn nhạt thanh thanh hương thơm, nàng rõ ràng khắc sâu hiểu được nàng căn bản không nỡ đem Tiêu Cửu Thành cho người khác.

"Ta biết ngươi thông minh, nhưng sau này không được làm như vậy nữa, ta không phải mỗi lần đều có thể bỏ qua đâu". Thiên Nhã nói với Tiêu Cửu Thành, nàng luận thông minh rõ ràng là không có cách nào so với Tiêu Cửu Thành, nhưng là Tiêu Cửu Thành đem thông tuệ tiểu tâm tư dùng để tính toán mình, làm sao để cho người ta vui sướng nổi.
"Sau này sẽ không". Tiêu Cửu Thành hứa hẹn, nàng cũng cảm thấy đối với mình người thương làm vậy thì hơi có chút quá mức.

Thiên Nhã tạm thời tin tưởng Tiêu Cửu Thành.

Thế là Cẩm Nhi toi công bận rộn thu thập hơn một canh giờ, kỳ thật cũng không tính phí công, chí ít chủ tử của nàng đã đạt được mục đích. Ngắn ngủi không tới một khắc, chủ tử của các nàng đã sau cơn mưa trời lại sáng, thật là so trở mặt còn hơn cả hải tử.

Tiêu Cửu Thành đem sách từ hòm gỗ lấy ra lại, dịch kinh, Xuân cung đồ, cùng tranh chân dung Thiên Nhã, ba thứ này là Tiêu Cửu Thành thường xem nhất, bình thường liền đặt ở trên giá sách, cũng không sợ bại lộ, dù sao không ai dám lục xét đồ đạc của nàng.

Mà giờ khắc này, Tiêu Cửu Thành lại một lần nữa bày ra để lên giá sách, Thiên Nhã ở bên cạnh nhìn xem, Tiêu Cửu Thành từ trong rương sách đem ra một lần nữa bày ra để lên giá sách vài cuốn sách, tên tựa sách thật là đặc biệt, «Quốc sắc thiên hương», «Chưởng thượng minh châu», «Giang xuân lâu» này nọ, xem qua tựa sách cũng làm người ta tò mò, Thiên Nhã đưa tay tùy ý rút một quyển.
Tiêu Cửu Thành từ khi quen biết với Lục Ngưng Tuyết chính là Tử Hư Tiên Sinh, sau này nói với Lục Ngưng Tuyết đem họa lại mấy sách xuân cung đồ trước đó đã bị người khác mua cất giữ lần nữa họa cho nàng. Dù sao đã sáng tác xong, Lục Ngưng Tuyết lại một lần họa lại cũng không khó, thế là Tiêu Cửu Thành xem như thu thập đủ tất cả xuân cung đồ mà Lục Ngưng Tuyết sáng tác.

Tiêu Cửu Thành thật ra có chút cố ý để cho Thiên Nhã nhìn thấy những sách xuân cung đồ này, quả nhiên những tựa đề sách xuân cung đồ làm cho Thiên Nhã hiếu kì, mặc dù đều trong dự liệu của Tiêu Cửu Thành, nhưng sau khi Thiên Nhã rút đi một cuốn thì nàng vẫn có chút thẹn thùng, nhưng là vẫn ra vẻ bình tĩnh sắp xếp các thư tịch khác.

Thiên Nhã rút ra một quyển là «Chưởng thượng minh châu», Thiên Nhã lật ra vài trang đầu liền là cảm thấy nhân vật thiết trí bối cảnh sao lại có điểm giống mình, nhưng càng lật về sau càng không thích hợp, đằng sau vậy mà đều là hình tượng rõ ràng, Thiên Nhã lật rất nhiều trang sau, mặt liền đỏ lên, sau đó nhìn về phía Tiêu Cửu Thành.
Bây giờ nhìn lại mấy tựa sách kia đã hình dung ra các loại hương diễm, trực giác nói cho biết đều là sách xuân cung đồ. Không thể tưởng tượng được Tiêu Cửu Thành vậy mà lưu trữ nhiều Xuân cung sách như vậy, ở kiếp trước Tiêu Cửu Thành vắng ngắt, vậy mà kiếp này lại háo sắc như thế. Nhưng là kiếp này Tiêu Cửu Thành háo sắc, đã sớm có dấu vết mà lần theo, dù sao nàng đã từng xem đến xuân cung đồ của Tiêu Cửu Thành vụиɠ ŧяộʍ họa mình cùng nàng.

Thiên Nhã giờ phút này bị xuân cung đồ làm cho đỏ bừng cả khuôn mặt, bản năng nhìn về phía Tiêu Cửu Thành, chỉ thấy Tiêu Cửu Thành còn làm như không hay biết, dáng vẻ đang sắp xếp những quyển sách khác, tư thái thanh nhã nhã nhặn, không hề giống dáng vẻ háo sắc. Tóm lại giờ phút này nhìn xem Tiêu Cửu Thành Thiên Nhã liền có cảm giác nói không nên lời. Tiêu Cửu Thành ngẩng đầu nhìn qua, nàng liền giống như đem khoai lang nóng bỏng tay ném đi, đem sách lung tung nhét vào giá sách, chỉ là nhìn thấy ánh mắt Tiêu Cửu Thành, tựa như phát hiện bí mật gì đó nên cảm thấy lúng túng.
Thiên Nhã là xấu hổ cực kỳ, Tiêu Cửu Thành lại dị thường bình tĩnh, rõ ràng Tiêu Cửu Thành vốn nên xấu hổ lại biểu hiện bình tĩnh như vậy, Thiên Nhã ngược lại thấy mình giống như chuyện bé xé ra to.

"Thiên Nhã đang xem gì vậy?" Tiêu Cửu Thành có chút mỉm cười hỏi, đây đều là sách xuân cung đồ, chính mình cũng đã xem xong, Thiên Nhã cũng nên cho học một ít mới được. Nàng liền có chủ tâm muốn câu dẫn Thiên Nhã, nếu không chờ Thiên Nhã chủ động thì cũng không biết phải đợi bao lâu nữa.

Thiên Nhã không biết phải trả lời sao, nên ra vẻ như chưa xem gì. Nàng luôn cảm thấy Tiêu Cửu Thành không hề giống nữ tử bình thường, nàng trước đây còn tưởng rằng Tiêu Cửu Thành là nữ tử con nhà quan văn hẳn là rất nghiêm túc, da mặt mỏng mới đúng, hiển nhiên Tiêu Cửu Thành khác với mọi nữ tử khác.
"Nếu là chưa xem thì Thiên Nhã có thể xem thử" Tiêu Cửu Thành rút một quyển từ trên giá sách đưa tới tay cho Thiên Nhã.

"Ngươi đã xem qua hết rồi?" Thiên Nhã cảm giác toàn thân không được tự nhiên, giốnh như sách mà Tiêu Cửu Thành đưa trên tay mình sẽ mọc ra gai nhọn.

"Ta đều đã xem qua, nếu không phải vậy thì đêm qua làm sao có thể làm cho Thiên Nhã cảm thấy thoải mái dễ chịu chứ?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi ngược lại, nguyên bản Tiêu Cửu Thành còn đang cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Thiên Nhã đỏ bừng cả khuôn mặt, cảm giác thật thú vị, nàng liền không cảm thấy thẹn thùng nữa, lại càng muốn đùa giỡn với Thiên Nhã da mặt mỏng.

Thiên Nhã nghe vậy thì mặt càng đỏ lên, nghĩ đến đêm qua nàng cùng Tiêu Cửu Thành thân mật, bây giờ lại thấy Tiêu Cửu Thành giấu nhiều sách Xuân cung như vậy, chỉ cảm thấy một kiếp này Tiêu Cửu Thành bề ngoài vẫn như Tiêu Cửu Thành ở kiếp trước, nhưng bên trong Tiêu Cửu Thành kiếp này quả thực là háo sắc, thua thiệt dung mạo của nàng nhìn thấy thế nào cũng đều làm cho người ta cảm thấy văn nhã đến cực điểm. Nhìn xem như bây giờ, Tiêu Cửu Thành lại không biết xấu hổ nói ra những lời này, Tiêu Cửu Thành thoạt nhìn vẫn là văn nhã nên giống như đang cùng người ta nói chuyện phong nhã.
"Tiêu Cửu Thành, ngươi có biết đứng đắn là gì không hả?" Thiên Nhã đỏ mặt chất vấn, nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành kiếp này không có trưởng thành như Tiêu Cửu Thành kiếp trước, sai lệch rất xa.

"Thiên Nhã sao lại nói vậy chứ?" Tiêu Cửu Thành giả ngu hỏi ngược lại, theo đạo lý Thiên Nhã đã ở quân doanh hơn hai năm, Thiên Nhã đối với chuyện này lẽ ra không xa lạ gì mới đúng, không nghĩ tới Thiên Nhã thực chất bên trong lại thẹn thùng như thế, cái này coi như không giống tác phong võ tướng.

"Ngươi tại sao có thể đem những cái này đường hoàng bày ra trên giá sách?" Thiên Nhã hỏi, coi như nếu muốn xem loại sách này, hẳn là nên lén lút xem một chút, cái này còn bày ra trên giá sách, hay là sợ người ta không biết nàng đọc gì a?

"Ngoại nhân làm sao dám vào khuê phòng của ta, Cẩm Nhi cũng không dám tùy ý lật xem sách của ta, chỉ có Thiên Nhã là có thể xem, nhưng mà Thiên Nhã không phải ngoại nhân, nên có sao đâu? Lúc ta xuất giá, mẫu thân của ta còn đưa mấy sách xuân cung đồ cho ta, nói đến, Xuân cung sách nên tính là khuê phòng chi nhạc, ta cùng Thiên Nhã có vợ chồng chi tình, lại có vợ chồng chi thực, cùng Thiên Nhã cnghiên cứu thảo luận mấy cái khuê phòng chi nhạc này, làm sao lại không được chứ? Huống hồ chi, xuân cung đồ sách này, họa kỹ tinh xảo, chúng ta còn có thể luận bàn thêm một chút họa kỹ" Tiêu Cửu Thành nghiêm trang nói.
Thiên Nhã phát hiện Tiêu Cửu Thành quả nhiên ngày thường nhanh mồm nhanh miệng, cái này đều có thể bị Tiêu Cửu Thành nói thành đạo lý rõ ràng, dù đều là ngụy biện, nhưng cũng làm cho Thiên Nhã không thể nào phản bác lại được.

——

Tác giả có lời muốn nói:

Thiên Nhã: Tiêu Cửu Thành sắc quỷ, biếи ŧɦái!

Tiêu Cửu Thành: Hết thảy cũng là vì để Thiên Nhã công , vì thụ, ta dễ dàng a?