Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 110




Sáng hôm sau.

Mặc dù đêm qua không phải lần đầu tiên nữa, nhưng Thiên Nhã đối với chuyện đêm qua rất xấu hổ, so với lần thứ nhất càng nhiều hơn. Thiên Nhã cho tới bây giờ vẫn không biết cơ thể mình vậy mà lại như vậy, nhớ tới đêm qua nhiều lần liên tục không ngừng thỏa mãn dưới thân Tiêu Cửu Thành, thậm chí khắc chế không được những thanh âm xấu hổ kia, nhớ tới mình cũng biểu hiện phóng túng, Thiên Nhã giờ phút này đã không cách nào đối diện với sự thật ẩn sâu trong cơ thể mình.

Lúc Tiêu Cửu Thành tỉnh lại, chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, đêm qua Thiên Nhã làm cho nàng cảm thấy quá vui sướng, đêm qua nàng tiếp tục thăm dò thân thể Thiên Nhã, tìm những bí mật ẩn giấu trong thân thể Thiên Nhã. Nàng phát hiện thân thể Thiên Nhã sau lần thứ nhất nở rộ, liền tựa như cánh hoa khép kín được mở ra, sau đó liền có thể dễ dàng lần nữa nở rộ, mà lại có thể tiếp tục không ngừng. Mà lại tại mỗi một lần nở rộ, Thiên Nhã càng trở nên xinh đẹp vũ mị, hoàn toàn không còn bắt đầu câu thúc, tới khi Tiêu Cửu Thành xương cốt đều nhanh rã rời, cho nên đêm qua lúc tay bị tê dại đi, Tiêu Cửu Thành vẫn không nỡ từ trong cơ thể Thiên Nhã rút ra. Nhưng mà hôm nay cánh tay Tiêu Cửu Thành vẫn còn đau nhức cực kỳ, nàng hận thân mình không thể tập võ.
Tiêu Cửu Thành thức giấc, chuyện đầu tiên là nhìn về phía Thiên Nhã, Thiên Nhã rõ ràng đã tỉnh nhưng vẫn vờ như còn đang ngủ, Tiêu Cửu Thành không khỏi mỉm cười. Thiên Nhã ngày thường cũng thích ra vẻ cao cao tại thượng, nhưng da mặt lại cực mỏng, lại có thể chất cực nhạy cảm như vậy, bây giờ nhất định là đang cảm thấy ngại ngùng. Thiên Nhã giờ phút này xấu hổ đến không cách nào nhìn thẳng mình, Tiêu Cửu Thành lại cực yêu thể chất Thiên Nhã như vậy, nàng cảm thấy những hồ yêu trong sách xưa đều không bằng Thiên Nhã.

"Thiên Nhã còn không rời giường sao, nắng đã lên tới ba sào rồi." Tiêu Cửu Thành tay chạm vào lưng Thiên Nhã, mỉm cười nói, hôm qua nàng cùng Thiên Nhã đều ngủ trễ, cho nên giờ này chắc chắn không còn sớm nữa.

"Ngươi dậy trước đi, lát ta dậy." Thiên Nhã không cách nào đối mặt mình, càng không cách nào đối mặt Tiêu Cửu Thành, nên nàng nằm đưa lưng lại với Tiêu Cửu Thành.
"Thiên Nhã là thẹn thùng sao?" Tiêu Cửu Thành vuốt ve dọc theo xương sống vỗ về chơi đùa trên lưng Thiên Nhã.

Thân thể Thiên Nhã vốn mẫn cảm, liên tục hai ngày qua yêu đương thoải mái thì càng thêm mẫn cảm, Tiêu Cửu Thành chỉ là sờ lưng, Thiên Nhã liền cảm thấy phần lưng có chút tê dại, vốn mình đang âu sầu, lần này thì càng khổ não, khó chịu tránh đi tay của Tiêu Cửu Thành đang không quy củ kia.

"Thực sắc tính dã, con người vẫn luôn vậy. Thiên Nhã không cần thẹn thùng như thế, huống chi sau này hàng đêm đều như thế, lâu dài, Thiên Nhã sẽ quen thôi." Tiêu Cửu Thành nghiêm trang nói, nàng yêu thích Thiên Nhã, đang lúc tình nồng, hận không thể cùng Thiên Nhã hàng đêm đêm xuân, Thiên Nhã phải quen thuộc chút mới được.

Thiên Nhã nghe xong chỉ cảm thấy Tiêu Cửu Thành nói chuyện suông, Thiên Nhã nghĩ, nàng cũng muốn có qua có lại, lúc đó nhìn xem Tiêu Cửu Thành có hay không xấu hổ? Bất quá, bây giờ nàng trước tiên cần phải đi nói chuyện với Độc Cô Thành về việc muốn lấy Tiêu Cửu Thành, nhớ đến việc này, Thiên Nhã liền lập tức ngồi dậy.
Tiêu Cửu Thành cũng dậy, giúp Thiên Nhã thay y phục, tựa như thê tử hiền lành. Bất quá các nàng đã tự phân chia thành thói quen cùng nhau như vậy. Tiêu Cửu Thành từ nhỏ mọi chuyện cá nhân đều không cần người khác phục vụ, nhưng Thiên Nhã từ nhỏ đều là đã quen được người hầu hạ.

Đình nhi phát hiện, ngày hôm nay, Thiếu phu nhân cùng đại tiểu thư lại như keo như sơn, Thiếu phu nhân nghiễm nhiên đã trở thành thê tử hiền lành của đại tiểu thư, thay y phục, chải tóc, đều không để mình hầu hạ, Thiếu phu nhân tự mình làm hết cho đại tiểu thư nhà nàng. Nhưng mà Đình nhi cũng thường xuyên bắt gặp đại tiểu thư luôn bị Thiếu phu nhân trêu chọc cho mặt đỏ tới mang tai, mà Thiếu phu nhân lại càng sủng ái đại tiểu thư, lại giống thay đổi thân phận, Thiếu phu nhân là phu, đại tiểu thư là thê.
Thiên Nhã cũng xác thực thời gian không còn sớm, phụ thân cùng đệ đệ Độc Cô Thành đã sớm dùng xong bữa sáng, thế là Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành liền cùng nhau ăn sáng ở hậu viện của mình.

"Bây giờ ta đi tìm Độc Cô Thành, nói với hắn chuyện ta muốn lấy ngươi" Sau khi ăn sáng xong, Thiên Nhã nói với Tiêu Cửu Thành.

"Ừm, ta chờ tin tốt từ Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành gật đầu nói, mặc dù nàng hiểu, một lát nữa Thiên Nhã sau khi biết chân tướng sự thật, chắc chắn sẽ xấu hổ, nhưng dù sao nàng cùng Thiên Nhã mới làm lành, hẳn là dỗ dành sẽ được, chuyện như vậy, nếu tâm cảnh khác, hiệu quả sẽ khác biệt.

Thiên Nhã không đáp lại Tiêu Cửu Thành, dù kết quả là như thế nào, nàng cùng không đám xác định, lỡ như Độc Cô Thành không cho, Thiên Nhã kỳ thật cũng không biết nên làm cái gì. Mà nếu không nói tới chuyện Độc Cô Thành không thèm để ý Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã vẫn đối với Độc Cô Thành có chút áy náy, năm đó là mình để Độc Cô Thành cưới Tiêu Cửu Thành, bây giờ mình lại đem Tiêu Cửu Thành cướp lại, nàng luôn cảm thấy mình nợ Độc Cô Thành, lại nghĩ tới ở kiếp trước, nội tâm Thiên Nhã vẫn có chút cảm giác tội lỗi.
Lúc này Độc Cô Thành đang luyện võ cùng một tướng khác thử sức, Thiên Nhã thay võ phục, đi lên võ trường.

Thiên Nhã đã hai năm trên chiến trường, võ nghệ tiến triển hơn trước rất nhiều, Độc Cô Thành mặc dù không mưu trí, nhưng từ trước đến nay vũ dũng, tỷ đệ hai người thử sức, Độc Cô Thành cũng rất nhanh chiếm thế thượng phong.

"Võ nghệ tỷ tỷ hai năm qua tiến bộ không ít, làm ta rất mong đợi được ra chiến trường." Tỷ tỷ chỉ mới hai năm chiến trường, võ nghệ đã đột nhiên tăng mạnh, nếu là mình có thể sẽ còn hơn vậy, Độc Cô Thành đối chuyện không được đi Tây Bắc vẫn còn có chút canh cánh trong lòng.

"Thành đệ không cần phải gấp, mài đao ngàn ngày, cuối cùng cũng dùng một lát, sẽ không chờ lâu đâu" Thiên Nhã nói, nàng tập võ vốn cũng không kém, ra chiến trường chém gϊếŧ, xem nhẹ sinh mệnh, tự nhiên sẽ không ngừng tiến bộ võ nghệ. Thiên Nhã cảm thấy đại khái nam nhân cùng nữ nhân khác biệt, Thiên Nhã ra chiến trường, tràn ngập huyết tinh cùng chém gϊếŧ, nàng cũng không cảm thấy có gì tốt, Thiên Nhã nghĩ có lẽ nam nhân thực chất bên trong có tính dã man chinh phục.
"Vậy sẽ còn đợi bao lâu?" Phụ thân mười ba tuổi liền ra trận gϊếŧ địch, hắn từ mười ba tuổi cũng muốn ra chiến trường, hiện tại đã mười tám, lúc phụ thân mười tám tuổi, đã là minh uy tướng quân, hai mươi ba tuổi đã là vân huy tướng quân, ba mươi tuổi đạt Phiêu Kỵ đại tướng quân, đã được phong hầu, cùng năm đó cưới Thành Dương công chúa, là mẹ của bọn họ. Mặc dù Độc Cô Thành biết mình vĩnh viễn thua xa phụ thân, nhưng cũng nghĩ kiến công lập nghiệp, mà ra trận gϊếŧ địch là cách kiến công nhanh nhất. Cho dù hắn biết phụ thân hắn căn bản không cần hắn lập nhiều ít công lao sự nghiệp. Nhưng là nội tâm của hắn đối với phụ thân sùng bái mãnh liệt, cho dù không thể có ít nhiều công lao sự nghiệp, hắn cũng muốn trở thành võ tướng dũng mãnh nhất dưới trướng phụ thân.
"Sẽ không quá lâu." Ở kiếp trước, bốn năm nữa thiên hạ đại loạn, nhưng Tây Bắc chi chiến chỉ trước thời gian đại loạn có hai năm, như vậy thì chỉ cần hai năm nữa.

"Được!" Độc Cô Thành biết phụ thân, tỷ tỷ cùng Tiêu Cửu Thành đều đang mưu đồ chuyện Độc Cô gia mưu phản. Độc Cô Thành đã rất mong đợi ngày đó đến, ngày khởi binh, chính là ngày hắn sẽ chân chính mặc vào chiến bào ra trận gϊếŧ địch, nghĩ tới Độc Cô Thành liền nhiệt huyết sôi trào.

Thiên Nhã nhìn dáng vẻ mong đợi của Độc Cô Thành, nội tâm nàng kỳ thật lại nặng nề, nếu như khởi binh thất bại, đến lúc đó nàng sẽ là tội nhân hại chết cả nhà, bởi vì mình mà phụ thân mới có tâm cơ tranh giành Trung Nguyên. Có thể hay không thay đổi vận mệnh, Thiên Nhã vẫn không biết, cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể được ăn cả ngã về không. Thiên Nhã chỉ có thể tự vấn an mình, kỳ thật vận mệnh đã cải biến, nàng đã cưới Tiêu Cửu Thành về Độc Cô gia, đã cải biến vận mệnh Tiêu Cửu Thành, nàng đã có thể thay đổi một vận mệnh, cũng có khả năng cải biến vận mệnh của những người khác.
Nhớ đến Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã còn chưa quên mục đích chuyện hôm nay mình tìm Độc Cô Thành.

"Các ngươi lui xuống trước đi, ta cùng Độc Cô Thành có chuyện muốn nói" Thiên Nhã cho lui tất cả các võ tướng đang cùng Độc Cô Thành luyện võ.

"Tỷ tỷ muốn nói gì vậy?" Độc Cô Thành thắc mắc hỏi.

"Ta muốn nói với đệ về chuyện của Tiêu Cửu Thành." Thiên Nhã cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng vào chủ đề.

"Tiêu Cửu Thành thế nào?" Độc Cô Thành mặc dù thần kinh thô như gốc cây, nhưng hôm qua cũng biết chuyện Tiêu Cửu Thành kêu muốn dời qua hậu viện mình, chắc chắn là cùng tỷ tỷ giận dỗi, nữ tử đúng là phiền phức. Độc Cô Thành cảm thấy, ngủ một giấc mà còn chưa dỗ được, nữ nhân đều là phiền phức.

"Ta muốn nói với đệ là ta muốn lấy Tiêu Cửu Thành." Mặc dù Thiên Nhã cảm thấy khi nói ra câu này cảm giác có chút khó xử, dù sao chuyện nàng đề ra là rất không hợp lý.
"Tiêu Cửu Thành không phải sớm đã ở chung với tỷ tỷ sao?" Độc Cô Thành cảm thấy có chút kỳ lạ hỏi, tỷ tỷ không phải là vì muốn Tiêu Cửu Thành nên mới đem Tiêu Cửu Thành cưới về nhà sao? Dù sao Độc Cô Thành kể từ sau khi biết Tiêu Cửu Thành cùng tỷ tỷ, liền là một mực cho rằng như vậy.

Thiên Nhã tưởng là Độc Cô Thành không hiểu mình nói cái gì, nên nàng nói rõ thêm một chút.

"Ta với Tiêu Cửu Thành có nảy sinh tình cảm, mặc dù ta cùng nàng đều cùng là nữ tử, nhưng tình như vợ chồng." Thiên Nhã nói, có chút ngại ngùng không dám nhìn thẳng Độc Cô Thành.

"Việc này ta cùng phụ thân đều đã biết từ lâu, tỷ tỷ sao lại đột nhiên nghiêm chỉnh nói cùng ta chuyện này nữa chứ?" Độc Cô Thành không hiểu hỏi ngược lại.

Thiên Nhã lúc ban đầu cảm thấy khó mà đối mặt Độc Cô Thành, ai biết lại như thế này, làm cho Thiên Nhã trong lúc nhất thời ngẩn ra. Nhưng Thiên Nhã vẫn rất nhanh bình tĩnh lại, bọn họ đều đã biết?, chuyện xảy ra khi nào?, vậy mà vừa rồi mình lại bất an cùng khó xử như vậy, há đều là mất công sao?
"Các ngươi biết từ lúc nào?" Thiên Nhã lập tức hỏi, chẳng lẽ nàng với Tiêu Cửu Thành đã thể hiện rõ ràng như vậy sao?

"Hai năm trước a, Tiêu Cửu Thành nhờ đệ đi mượn nữ xuân cung đồ, nói là muốn cùng tỷ nghiên cứu, đệ khi đó liền biết." Độc Cô Thành thật lòng trả lời.

Thiên Nhã nghe xong, nội tâm có chút xáo trộn, nàng cùng Tiêu Cửu Thành nghiên cứu xuân cung đồ khi nào?, nàng rốt cuộc đã hiểu những cái nữ xuân cung đồ kia là từ đâu mà có, không đúng, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là Tiêu Cửu Thành ở sau lưng mình đến cùng đã làm bao nhiêu chiêu trò tiểu xảo. Ngẫm lại Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành quá âm hiểm, mặc dù ở kiếp trước đã chứng kiến Tiêu Cửu Thành rất lợi hại, đến giờ phút này, Thiên Nhã mới phát hiện lòng dạ Tiêu Cửu Thành thật là quá sâu, năm đó mình còn chưa chấp nhận tình cảm của nàng, nàng liền trải đường cho sau này, chẳng lẽ nàng cho là mình chắc chắn sẽ bị nàng bắt được a? Nhớ lại, Thiên Nhã đã cảm thấy phi thường không thoải mái, tâm tựa như bị Tiêu Cửu Thành nắm trong lòng bàn tay trêu đùa, càng nghĩ, Thiên Nhã liền khó chịu hơn.
"Ta không có cùng nàng nghiên sách cứu xuân cung đồ, lúc đó chúng ta chưa có tư tình…" Thiên Nhã bản năng giải thích cùng đệ đệ, rõ ràng năm đó cùng nàng Tiêu Cửu Thành là trong sạch, càng không cùng Tiêu Cửu Thành nghiên cứu qua những sách xuân cung đồ kia, nhưng là nàng một chút đều không muốn để đệ đệ cảm thấy mình khi đó đã bị Tiêu Cửu Thành nắm được, càng không muốn để đệ đệ cảm thấy mình cũng cùng Tiêu Cửu Thành không biết xấu hổ như vậy.

"Thật ra Tiêu Cửu Thành cũng không tệ, da mặt tỷ tỷ vẫn là mỏng một chút, dù sao bây giờ thì hai người cũng là như vậy rồi. Tiêu Cửu Thành dáng vẻ gầy yếu, không phải là loại nữ tử đệ yêu thích, tỷ tỷ thích, thì cứ việc, đệ cùng phụ thân cũng không có ý kiến. Bất quá kể từ khi biết Tiêu Cửu Thành yêu tỷ tỷ, tuyệt không ẻo lả giống những tiểu thư nhà quan văn kia, lại có mưu lược như thế, đệ liền đã coi nàng như là tỷ phu". Độc Cô Thành chẳng hề để ý nói, hoàn toàn coi nhẹ lời giải thích của Thiên Nhã, hắn mặc kệ tỷ tỷ và Tiêu Cửu Thành là khi nào sống chung, dù sao bây giờ cũng là vậy thôi, với hắn mà nói cũng không phải là không tốt. Bất quá việc tỷ phu là nữ nhân, so với chuyện không biết tỷ phu sẽ là cái tên nam nhân nào, làm Độc Cô Thành dễ tiếp nhận hơn. Độc Cô Thành cảm thấy ngoại trừ phụ thân hắn ra, các nam nhân khác đều là giống như mình, đều là một bộ đức hạnh, tỷ tỷ và nam nhân kia sống chung, hắn đều cảm thấy tỷ tỷ sẽ bị chà đạp, cho nên tỷ tỷ và Tiêu Cửu Thành cùng nhau thì không còn gì tốt hơn, cũng không cần lấy chồng, cứ ở lại nhà, quả thực là nhất cử lưỡng tiện.
Lúc này Thiên Nhã thật muốn một quyền đánh chết Độc Cô Thành, hoàn toàn không hiểu tâm tư thận trọng của nữ nhân, cùng hắn giải thích cũng như đàn gảy tai trâu, Thiên Nhã chẳng thèm giải thích với Độc Cô Thành làm gì nữa, bất quá thái độ Độc Cô Thành không thèm để ý chút nào, làm nội tâm Thiên Nhã thở nhẹ một hơi, cảm giác tội lỗi giảm nhẹ đi rất nhiều. Nhưng mà vì cái gì Tiêu Cửu Thành lại là tỷ phu, mà không phải là tẩu tử vậy? Ngẫm lại, Thiên Nhã cảm thấy không phục, Tiêu Cửu Thành văn nhược như vậy, làm sao xứng là phu quân!

"Phụ thân thì biết lúc nào?" Thiên Nhã lại hỏi, nghĩ đến phụ thân cũng biết, Thiên Nhã lại càng xấu hổ thêm.

"Không biết nữa, dù sao cũng là biết khoảng hai năm trước rồi. Nói mới nhớ, hôm qua Tiêu Cửu Thành làm sao vậy?, không phải vẫn gắn bó ở hậu viện của tỷ sao? Làm sao đột nhiên lại muốn dời qua hậu viện của đệ vậy?" Độc Cô Thành trả lời.
Không nhắc còn đỡ, nhắc lại chuyện này, Thiên Nhã nhớ đến hôm qua mình xoắn xuýt khó chịu như vậy, lập tức hỏa khí liền bốc lên, Tiêu Cửu Thành đáng chết, từ đầu tới đuôi đều bị nàng đùa nghịch.

"Không có việc gì, ta về hậu viện trước" Thiên Nhã không trả lời câu hỏi của Độc Cô Thành, bây giờ toàn bộ tâm tư nàng đều ở trên người Tiêu Cửu Thành, nữ nhân đáng chết này, trên người mình động tiểu tâm tư nhiều như vậy, ngẫm lại đều cảm thấy nổi nóng.

Tiêu Cửu Thành đang chuẩn bị tâm lý kỹ càng, lúc nhìn thấy mặt Thiên Nhã bình tĩnh trở về, trong lòng nàng vẫn lộp bộp một chút, có cảm giác không ổn, nàng liền biết, Thiên Nhã là nữ tử kiêu ngạo giống như gà trống, khi bị chọc giận, sẽ mổ người.

"Thiên Nhã, đang giận ta sao?" Tiêu Cửu Thành dùng ngữ khí lấy lòng hỏi.
Thiên Nhã lạnh lùng lườm Tiêu Cửu Thành, không thèm để ý tới Tiêu Cửu Thành, trực tiếp đi vào phòng mình, cũng đóng cửa lại, làm cho mặt Tiêu Cửu Thành xém chút đụng phải cánh cửa.

Tiêu Cửu Thành về phòng của mình, cũng may phòng nàng cùng phòng của Thiên Nhã còn có một cái cửa kéo thông nhau, Tiêu Cửu Thành thấy may mắn khi có cái cửa này tồn tại.

Nàng kéo cửa đi qua phòng Thiên Nhã.

"Ra ngoài, ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi!" Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành đi qua, lạnh lùng nói.

Thái độ Thiên Nhã băng lãnh, làm cho Tiêu Cửu Thành rất khó chịu, nhưng là tự biết mình đuối lý, Tiêu Cửu Thành cũng không trách Thiên Nhã.

"Hôm qua ta ép ngươi như vậy, là ta không đúng, nguyên nhân cũng là ta quá yêu Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành mềm giọng nói xin lỗi với Thiên Nhã.

"Ngươi là rất lợi hại, hai năm trước liền đã cùng Độc Cô Thành nói như vậy, ngươi có phải hay không đã chắc chắn ta nhất định sẽ yêu ngươi sao? Hôm qua còn đem ta đùa giỡn xoay vòng, ta ở trong mắt ngươi có phải hay không tựa như đồ ngốc?" Thiên Nhã chất vấn, ngôn ngữ do giận dỗi khó chịu nên có chút đả thương người.
"Ta đối với Thiên Nhã tốt đến như vậy, Thiên Nhã chẳng lẽ cũng chỉ nhìn thấy một mặt xấu hay sao?" Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã sẽ tức giận, lại không nghĩ rằng Thiên Nhã sẽ tức giận như vậy, dụng tâm của mình lại bị phỏng đoán ác ý như vậy, Tiêu Cửu Thành trong lòng vẫn là có chút khó chịu. Bất luận kẻ nào hoài nghi ác ý phỏng đoán nàng mặc kệ, nhưng là Thiên Nhã thì không được, bởi vì trái tim nàng đối với Thiên Nhã tuyệt không hư giả.